Con Quỷ Của Sự Chết Chóc

Cả hai đc các y tá,bác sĩ ,bệnh nhân khen quá trời,nào là tiên đồng ngọc nữ,nào là nam thanh nữ tú,trai tài gái sắc,.........mặc dù bây h hắn đang quấn nguyên 1 cục băng trên đầu nhưng vẫn ko giảm đi sức quyến rũ vốn có.sau khi ra khỏi bệnh viện,hắn quay sang hỏi nó:
- h ai chở về đây???xe nào cũng hư hết rồi.
Nó nhún vai tỏ vẻ vô tội ko bk.hắn đành gọi đt kêu người mang môtô tới.sau 5 phút,người của hắn đã mang xe tới.
-cô lái đi-hắn ns nói
-sao anh ko lái?????-nó hỏi
-tôi vầy thì sao lái-hắn chỉ tay vào cục băng đầu mình.
-z thì có liên quan j đến tay chân đâu-nó vẫn cố cãi
-não là trung tâm điều hoành mọi hoạt động,mà đầu tôi bị vây sẽ ảnh hưởng đến tay chân nên ko thể lái đc- hắn nói lí lẽ
-thôi đc roài-nó nghe 1 hồi đành phải giương cờ trắng đầu hàng.
Nó leo lên ghế lái,hắn ngồi sau.ko ai có thể tưởng tượng đc chiếc môtô to đùng đùng lại do 1 đứa con gái lái chạy vù vù trên đường,còn thằng con trai to tướng lại ngồi sau ung dung như chuyện thường tình.nó chở hắn chạy vòng vòng đã đời.sau khi chạy 1 vào 1 con hẻm nhỏ,xuất hiện trước mắt hắn là cánh đồng hoa Lavender màu tím quyến rũ.nó dừng xe,quay lại phía hắn nói:
-nếu anh muốn thì ở lại đây vs tôi,nếu anh ko mún thì chạy xe về đi.tí nữa tôi sẽ về sau.
Hắn im lặg ở lại vs nó.nó đi ra giữa cánh đồng hoa.thì ra ở giữa có 1 bãi cỏ xanh mướt.nó nằm xuống bãi cỏ,nhìn thẳng lên trời.
-chắc anh ngạc nhiên lắm nhỉ????- nó ns
........-hắn im lặng
-tôi bk đc cánh đồng hoa này từ nhỏ.là nơi tôi thường chơi đùa cùng mẹ,thoát khỏi những ngày ở trong cái dòng họ ác nghiệt ấy.và đây cũng là nơi tôi gặp người đó.xuất hiện giữa cánh đồng hoa,soi sáng cho tâm hồn tôi,lm cho tôi cảm thấy mình cũng đc quyền đc yêu thương đc hạnh phúc,lm cho tôi ao ước đc sống,có thể rũ bỏ đi lớp vỏ bọc của tôi,cậu bé Lavender.
Hắn nghe nó ns,kí ức trôi dạt,từng hình ảnh hiện về.cái tên lavender lâu lắm rồi chưa có ai gọi hắn như thế.
*kí ức *
trong 1 lần dạo chơi trên cánh đồng hoa lavender của mẹ hắn trồng riêng tặng hắn trc khi mất,hắn tình cờ gặp đc cô bé có đôi mắt buồn,khuôn mặt lạnh giá,dáng vẻ nhỏ nhoi,cô độc vô cùng lm hắn dấy lên trong lòng cái cảm giác mún bảo bọc chở che.hắn quyết định bắt chuyện vs nó.trả lời cho những câu hỏi của hắn là đôi mắt vô hồn,sâu,trong như nước hồ thi,nhìn nó thờ ơ,bât cần đời,ko để thứ j vào mắt và hình như nó cũng coi hắn như z.hắn hơi tức,nghĩ là lm,tiện tay đẩy nó xuống cánh đồng hoa lm nó ngã chúi xuống.cuối cùng nó cũng có phản ứng,quay sang nhìn hắn vs đôi mắt nảy lửa cảnh cáo nhưng tuyệt nhiên ko nói 1 lời.hắn thấy z ms ns:
-này,bị sao thế mà ko ns j hết z?????ba mẹ đâu sao ngồi đây,
?????người ta đẩy mình sao ko ns j hết,j mà yếu kém dzữ z,cứ y như tượng ý,người khác mún lm j thì làm hả...vv.....-hắn nói 1 tràng mà ko bk rằng nó đang rât bùn khi nghe nhắc tới ba mẹ,những điều hắn nói trên,đôi mắt nó thoáng chùn xuống,buồn bã.nó gắt:
-câm ngay.
Hắn im lặng khi nghe nó ns z.giọng ns thật lạnh lùng.ai mà tin đc trẻ con mà có thể ns như z đc.nước mắt nó ms bắt đầu tuôn ra:
-ừ,tôi là như thế đó,tôi thà lm tượng ,lm người vô hình còn hơn là nghe ngưoồi khác chửi mắng nhục mạ chỉ vì tôi là sản phẩm dư thừa.tôi yếu kém tôi ko bảo vệ đc mình đó thì sao chứ.sống trong đó thì cần j mạnh mẽ cơ chứ,mạnh mẽ để họ chửi,họ mắng,họ đánh,họ đập mình nhìu hơn à.ko ns còn đỡ hơn nói.nói 1 câu thì nghe chửi,ăn đánh chỉ vì tôi là ngưoồi sống bám mà thôi.anh coó hiểu tôi ko mà ns chứ????????
Nó ns 1 tràng rồi ngồi khóc,hắn nghe z thì bât động,nó quá nhỏ mà chịu quá nhìu đau khổ.ừ thì gia đình hắn cũng có đau khổ đấy nhưng tính ra hắn sướng hơn nó nhìu.hắn suy nghĩ rồi tự trách mình sao lại hỏi nó những câu như thế.hắn vội lấy khăn tay đưa cho nó.nó gạt đi:
-tôi ko cần người khác thương hại mình,cứ khinh thường tôi đi,khinh thường tiếp đi chứ tôi ko cần thứ tình cảm giả tạo ấy.
Hắn nhất quyế cầm khăn tay lau nước mắt cho nó,nó ngạc nhiên:
-ko hẳn ai cũng như thế,cũng có người tốt thật sự,chỉ là ấy chưa tìm ra thôi.sau nay ấy sẽ gặp người tốt vs ấy nhât mà
nó im lặng,suy nghĩ điều hắn nói,nó ko hỉu sao nó lại tin hắn cả m thấy hấn là người tốt,ngước nhìn hắn nó hỏi:
-giống như anh ko????
hắn bật cười,xoa đầu nó:
-chắc v đó ấy àk.
-em ko phải tên ấy,anh cứ gọi là bé Ice đi.
-ừ,ừ bé Ice-hắn cười.
-h em phải về rồi,tạm biệt anh,liệu chúng ta có gặp lại ko???-nó tiếc nuối
-ở đăy mỗi chìu nhá-hắn cười.
-vâng

-nhưng em sẽ gọi anh là j nhỉ-nó ns thêm
hắn suy nghĩ 1 lúc,nhìn cánh đồng hoahắn buột miệng:
-lavender
Nó cười tươi rồi chạy vụt về.hắn sững người khi thấy nụ cười rạng rỡ như ánh nắng đó.ngay quay ngày,2 đứa trẻ lúc nào cũng bám dính lấy nhau,thân thiết vô cùng,nó thay đổi nhưng chỉ vs 1 mình hắn thôi,dường như tình bạn đã biến thành tình yêu roài.cho đến 1 hôm hắn ko gặp đc nó nữa,hắn cứ đứng đó chờ mãi mà ko thấy nó xuất hiện,ngà quay ngày ,hắn nghĩ rằng nó ko cần hắn nữa ms ko xuất hiện.hắn buồn bã bỏ về mà ko hay bk nó đã sang nước ngoài mà ko kịp nói cho hắn
*kết thúc hồi tưởng*
-tôi rất hối hận khi ra đi mà ko kịp nói cho anh ấy bk,chắc anh ấy hận tôi lắm nhỉ??????nhưng anh ấy ko bk rằng tôi cũng đau khổ lắm chứ vì tôi yêu anh ấy rất nhìu - nó nói giọng run run
hắn đơ,nó là ngưoồi con gái hắn iu,người mà hắn tìm kiếm bao nhiu năm trời đang ngồi trc mặt hắn:
-hận hận lắm chứ nhưng h yêu nhìu hơn-hắn nói.
-cái j???anh nói j z???-nó ngạc nhiên
-bé Ice của anh-hắn ns,cười rạng rỡ.
-anh....anh...anh Lavender-nó lắp bắp rồi chạy tới ôm chầm lấy hắn, siêt chặt như ko mún buông ra,sợ buông ra sẽ mất hắn vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui