Đoàn Lê Nguyên nhìn chằm chằm Dương Hạo Quân, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Đổi một dự án mà lại tùy tiện như vậy sao? Còn là dự án trị giá trăm tỷ.
Đây là Dương Hạo Quân coi chơi lưu manh thành thói quen đấy à? Chuyện gì cũng có thể nói một cách tùy tiện như vậy! Cô đâu biết rằng, thật ra việc đổi dự án chỉ dựa vào một câu nói của cô.
Tập đoàn Minh Thiên cũng có sản nghiệp ở Thành Đô, là ở một tòa cao ốc.
Quan Liễu Yên và những nhân viên cấp cao khác quay trở về nơi này.
"Rất đơn giản, trước tiên giành được cái dự án khoa học kỹ thuật trăm tỷ này đã, sau đó ra tay xử lý Tập đoàn Minh Cường!" Quan Liễu Yên và những người khác đã làm kỹ càng tỉ mỉ, bao gồm cả khâu kế hoạch.
Bọn họ đang bàn bạc.
Lúc này cửa phòng họp bị đẩy ra.
Có bảy người tiến vào.
Ông lão dẫn đầu mặc một bộ áo đài màu xanh lá, trên mặt đều là sát khí, cả người tản ra khí thể như bị núi cao đè lên.
Khiến cho mọi người ở đây lập tức cảm thấy hít thở không thông.
"Ông Vân...
Ông Vân đại giá quang lâm, không tiếp đón được từ xa, mong ngài thứ tội..
" Mấy vị nhân viên cấp cao của Tập đoàn Minh Thiên vừa thấy người đến lập tức quỳ xuống.
"Mau quỳ xuống!" Toàn bộ mấy người Quan Liễu Yên cũng quỳ xuống, toàn thân run bân bật.
Nhà họ Dương có quy định trong dòng họ vô cùng nghiêm ngặt, gặp người có địa vị cao hơn, quỳ xuống là lễ nghỉ cơ bản nhất.
Không quỳ chính là bất kính.
Bất kính thì chỉ có con đường chết.
Dương Nguyên, người lãnh đạo hiện tại của Tập đoàn Minh Thiên hiểu rõ, đây là xảy ra chuyện lớn rồi.
Nhân vật có địa vị cao như Ông Vân đây chính là ba mươi năm không đến một lần.
Ông ta đến, chắc chăn là do đã xảy ra chuyện lớn gì.
"Ừm, nghe nói Các người làm rất không tệ, đã khống chế được mạch máu kinh tế Hải Phòng, muốn tiếp tục mở rộng, tranh thủ khuếch trương toàn bộ sản nghiệp ở phía Nam đến Kỳ Hạ.
Việc này có tác dụng rất lớn đến việc cậu chủ Minh Thiên ngồi vững vị trí gia chủ”
Ông Vân lạnh lùng nói.
"Đã hiểu, Chúng tôi đang lên kế hoạch thu mua Tập đoàn Minh Cường đang lên như diều gặp gió, đối với chúng ta, việc này chắc chắn như hổ thêm cánh”
Dương Nguyên nói.
Ông ta to gan hỏi một câu: "Chẳng lẽ Ông Vân đến là vì đứa con hoang kia?" "Ừm, không sai.
Đứa con hoang kia đã thành
//
- -------------------