Thái độ Hà Vũ Trúc và Trần Nhã Vân kiên quyết nói: “Nguyên, để bọn mình chọn phù rể cho! Lần hôn lễ này của cậu nổi tiếng như vậy, rất nhiều người đều nhìn vào.
Bộ mặt bên ngoài là rất quan trọng, để bọn mình chọn mấy người mẫu nước ngoài làm phù rể cho!”
“Đúng! Chỉ có người mẫu nước ngoài mới xứng được với hai phù dâu bọn mình!”
Hai người càng nói càng hăng.
Tiếp tục nói nữa có khi còn đổi cả chồng cho Đoàn Lê Nguyên.
“Mấy người sắp xếp phù rể? Không được! Thà không cần hai người làm phù dâu, chứ phù rể còn không cần hai người tới sắp xếp! Càng huống gì là một đám người nước ngoài!”
Thái độ Dương Hạo Quân rất kiên quyết.
Đoàn Lê Nguyên thấy hai bên đều sắp cãi nhau.
Cô liên lập tức an ủi đám người Hà Vũ Trúc.
“Được, chúng tôi có thể không sắp xếp phù rể.
Nhưng Dương Hạo Quân, anh bắt buộc phải cho chúng tôi xem phù rể mà anh đã chọn trước, chúng tôi đồng ý rôi mới được”
Hà Vũ Trúc nói.
Trân Nhã Vân nói theo: “Đúng, có xứng với tụi mình hay không trước hết không cân bàn, nhưng ít nhất phải để tụi mình xem qua trước đã! Ai biết được phù rể do anh ta tìm là loại chó mèo gì chứi”
Đoàn Lê Nguyên bất lực nói: “Hạo Quân, anh cứ gọi phù rể do anh chọn qua đây xem thử đi!”
“Vậy được, để anh gọi bọn họ qual”
Bốn phù rể của Dương Hạo Quân chính là bốn người bọn Tây Phương, Nam Phương, còn Bắc Phương là một vị phù dâu khác.
“Nguyên, cậu sắp xếp bọn mình tới chỗ nào vậy?”
Hà Vũ Trúc hỏi.
“Sắp xếp tại một khách sạn năm sao!”
Đoàn Lê Nguyên nói.
Trần Nhã Vân hỏi: “Là khách sạn quốc tế sao?”
Đoàn Lê Nguyên lắc đầu: “Không phải, là khách sạn trong nước, nhưng cũng là năm sao.”
“Vậy không được! Bọn mình quen ở nước ngoài rồi, nếu không phải khách sạn của nước ngoài, hoặc biệt thự phong cách nước ngoài thì bọn mình ở không quen đâu!”
“Đúng đó, phong tục văn hóa hoàn toàn không giống.
Như vậy có ảnh hưởng rất lớn đến bọn mình!”
Hai người Hạ Vũ Trúc nói.
Khó chiêu! Thật đúng là khó chiêu! Ngay cả nơi ở cũng phải chọn lựa như vậy? “Được được được, mình sắp xếp khách sạn nước ngoài cho hai cậu! Quản lý và phục vụ đều là người nước ngoài vậy được chưa?”
Đoàn Lê Nguyên không muốn vì chuyện này mà mất vui, nên chỉ có thể thỏa hiệp.
“Ừm, vậy còn tạm được!”
//
- -------------------