Bắc Thiên Vương lập tức hiểu: “Điện chủ, ngài muốn môn phiệt Bắc An xuất hiện ở thế tục trước, như vậy dưới phản ứng liên quan, các thể lực khác sẽ nổi lên mặt nước từng cái một! Đến khi đó, mối họa ngầm của Lạc Việt sẽ dễ diệt trừ hơn nhiều!”
Dương Hạo Quân gật đầu: “Đúng vậy, chính là ý này! Trước tiên để bọn họ nổi lên mặt nước thì chúng ta điều tra mới dễ dàng!”
Đương nhiên anh còn nhắc đến ý khác: Bản thân là người Lạc Việt, nhất định phải đồng ý pháp luật Lạc Việt.
Hiện tại, anh ngày càng hoài nghi mối họa ngầm mà vệ quân Viêm Long nói chính là những thế lực ngầm này.
Bọn họ mạnh mẽ, bí ẩn và không chịu ràng buộc.
Bọn họ dê dàng làm ra một loạt hành động nguy hiểm, uy hiếp đến nước Lạc Việt nhất.
Vì vậy, khi môn phiệt Bắc An xuất hiện, đầu tiên anh sẽ ép họ ra ngoài.
Tiếp theo, anh chắc chản sẽ lôi từng thế lực ngâm khác ra theo.
Đến khi đó, điều tra dễ dàng.
Dù sao đây cũng là nhiệm vụ của anh, cần thiết loại bỏ tất cả người và thế lực uy hiếp đến Lạc Việt.
Cuối cùng, Dương Hạo Quân đã đến Giang Bắc.
Đoàn Lê Nguyên đặc biệt dẫn Lê Quân ra ngoài cổng đón anh.
“Ba, con nhìn thấy ba trên tỉ vi”
Bé Quân ngả người vào lòng anh.
Vẻ mặt của Đoàn Lê Nguyên và Chí Oánh đều bó tay.
Cô bé cứ luôn miệng nói đã nhìn thấy Dương Hạo Quân.
Hai người đã hết cách rồi.
Dương Hạo Quân cười nói: “Ba cũng nhìn thấy con!”
“Thật ạ?”
Bé Quân lộ vẻ hào hứng.
“Ba mang quà về cho con nè, anh Vương, anh lấy quà đến đây giúp tôi!”
Dương Hạo Quân dặn dò.
Bắc Thiên Vương lấy ba hộp quà từ xe ra.
Đây là vật kỷ niệm của lễ Phong Vương, chỉ cần là khách quý đến tham dự đều được nhận.
Dương Hạo Quân lấy ba thứ, xem như món quà đưa tặng bé Quân, Đoàn Lê Nguyên và Chí Oánh.
Vật kỷ niệm bao gồm huân chương kỷ niệm và hai bức tranh.
Giá cả sản xuất rất thấp nhưng chúng lại vô giá.
Nghìn vàng cũng không mua nổi! Không khoa trương nếu nói rằng một bộ quà tặng của lễ Phong Vương ra giá ba tỷ rưỡi, chắc chắn cũng có người xếp hàng, tranh giành nhau mua để sưu tập.
//
- -------------------