“Hả? Sao ông lại đến rồi? Dương Hạo Quân nhìn thấy mây người.
Hôm nay náo nhiệt thật đấy.
Từng người một cứ đến tìm mình.
“Vương gia, tôi có chuyện này muốn bàn bạc với ngài, là chuyện liên quan đến môn phiệt Tây Đường...”
Hoàng đế Tây Đường nói.
“Nói đi!”
Hoàng đế Tây Đường khẽ lau mồ hôi trên trán: "Vương gia, tôi muốn cho nhà họ Đoàn ở Giang Bắc và nhà họ Trịnh ở tỉnh Kim Lan gia nhập môn phiệt Tây Đường, không biết ý của ngài thế nào?”
Hoàng An Nhiên ở bên cạnh bổ sung thêm: “Vương gia, thật ra đây chỉ là chuyện nhỏ nhưng bây giờ ngài là chủ nhân của môn phiệt Tây Đường nên những chuyện có liên quan cần ngài ra quyết định!”
Hoàng An Nhiên nói thế là đề bày tỏ sự kính trọng dành cho Dương Hạo Quân.
“Hai nhà Đoàn Trịnh sao?”
“Tại sao phải để họ gia nhập? Theo tôi biết thì tư cách của hai dòng họ này vẫn còn kém rất xa, ít nhất cũng phải thuộc quy mô thế gia đã chứ”
Dương Hạo Quân hỏi với giọng điệu đầy thú vị.
“Cái này...”
Hoàng đế Tây Đường hơi ngơ ngác.
Chẳng lẽ phải mang chuyện lọ thuốc nói ra sao? “Nói mau!!!”
Dương Hạo Quân thấy gì đó kỳ lạ nên bất giác lạnh lùng quát lớn.
Hoàng đế Tây Đường bị cử chỉ này làm cho giật mình.
“Vâng, Vương gia, tôi nói, hai nhà Đoàn Trịnh dâng cho tôi một lọ thuốc, chính là loại thuốc mà gần đây Lạc Việt đã ban cho các công thân, tôi đã lấy lô thuốc nên phải đồng ý cho họ gia nhập môn phiệt Tây Đường.”
Hoàng đế Tây Đường mang toàn bộ câu chuyện nói ra.
Thì ra Đoàn Lê Nguyên mang lọ thuốc dâng cho Hoàng để Tây Đường sao.
Thế mà họ cũng nghĩ ra được! Dương Hạo Quân lập tức nổi giận, trong ánh mắt anh để lộ vẻ sắc lạnh.
“Khốn kiếp!”
“Ông có công lao gì với Lạc Việt mà dám lấy lọ thuốc này hả?”
Dương Hạo Quân đập bàn một cái.
Hoàng đế Tây Đường sợ hãi đến mức quỳ xuống đất.
Hoàng Hải Bắc đứng bên cạnh trông thấy bèn nói một cách bất lực: “Ông đó sao lại hồ đồ như thế hả?”
“Tôi muốn hỏi ông có tư cách gì hả?”
Dương Hạo Quân hét lớn.
Hoàng An Nhiên lập tức giải thích: “Không
//
- -------------------