Nhưng như vậy lại khiến đám người chế giễu.
"Hoàng Mạnh Hùng, ông khúm núm như vậy từ bao giờ? Chỉ một tên Dương Hạo Quân đã khiến ông sợ thế rôi sao?" "Không tiếc bịa ra việc Dương Hạo Quân là Nhất Vũ Kiên Vương? Ông cho rằng chúng tôi là kẻ ngốc đấy à?" Bắc An vương hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, Nhất Vũ Kiên Vương đã mất trong trận ở núi Cửu Long, không có khả năng còn sống!" "Dù có còn sống, sao lại có dính líu quan hệ đến Dương Hạo Quân?" Độc vương và những người khác cũng nghi ngờ nói.
"Việc này..."
Hoàng Để Tây Đường đều luống cuống tay chân rồi.
Nói thật cũng không có ai tin.
Vốn là điều không thể, cho nên ông muốn chứng minh cũng không được.
"Ông không đồng ý cũng không sao, dù sao ba nhà đồng ý rồi! Tây đường của ông không muốn cũng phải đồng ý!" Bắc An vương cười lạnh nói.
Dù sao quy củ là như thế rồi.
"Haiz!" "Đừng trách tôi không nhắc nhở trước, các người tìm cậu ấy gây sự hoàn toàn là tự rước họa vào thân! Tự tìm đường chết!" Hoàng Đế Tây Đường thở dài.
"Hừ, tôi không tin, anh ta có thể nghịch thiên tới trình độ nào? Có thể chống lại tứ đại môn phiệt à?" Bắc An vương và những người khác để tỏ thái độ không tin.
Ông nội của tôi cũng không lừa mọi người, mọi người tranh thủ rút lui đi! Đừng chọc vào anh ấy, tuyệt đối đừng!" Hoàng An Nhiên cũng dốc sức khuyên nhủ.
"Hôm nay tôi càng muốn chọc vào đấy!" Thái độ của bọn họ rất kiên định.
Căn bản không ngăn được.
"Người đâu, lấy danh nghĩa tứ đại môn phiệt đưa Dương Hạo Quân đến nơi này, tiếp nhận phán xét!" Bắc An vương ra lệnh.
Lập tức có vài vị cao thủ rời đi.
Trong biệt thự.
Không chỉ có Dương Hạo Quân và Đoàn Lê Nguyên, ngay cả Trịnh Quân Nga và những người khác đều có mặt.
"Lê Nguyên, chúng tôi khuyên cô nên ra ngoài mà xem.
Xem chúng tôi bây giờ đều là người tâm phúc trong vòng tròn cao cấp nhất của Lạc Việt.
Mấy người như môn phiệt Bắc An mà chúng tôi quen trước kia đều không là gì.' "Đúng, bây giờ cô xem người mà chúng tôi quan hệ đều là những nhân vật cao cấp nhất.
Cấp bậc của chúng tôi rõ ràng cao hơn cô nhiều!"
//
- -------------------