Đám người cùng nhau sửng sốt.
Thục Thiên Vương định làm gì vậy? Đúng rồi! Thục Thiên Vương làm em trai của Hoàng Mộ Phong.
Hoàng Mộ Phong cũng vì Dương Hạo Quân mà chất.
Sợ là Thục Thiên Vương hận Dương Hạo Quân.
Mọi người đều nhất trí cho rằng như vậy.
Đoàn Lê Nguyên theo bản năng kéo góc áo của Dương Hạo Quân.
Lỡ như Thục Thiên Vương truy cứu trách nhiệm thì nên làm sao? Thục Thiên Vương đi tới trước mặt Dương Hạo Quân, vừa định lên tiếng.
Dương Hạo Quân đã cất lời trước: "Bây giờ tôi chỉ là người bình thường!" Thục Thiên Vương lập tức hiểu được.
"À, nhưng mà tôi sẽ luôn nhớ kỹ anh cả đời này!" Thục Thiên Vương có ý là sẽ nhớ ân tình của Dương Hạo Quân, một ngày làm thây, cả đời làm cha.
Nhưng khi những người khác nghe thấy thì lại đối thành nghĩa khác: "Thục Thiên Vương sẽ luôn ghi hận với Dương Hạo Quân.
Hoàng Mộ Phong vì Dương Hạo Quân mà chết, anh ta sẽ nhớ một đời.
"Nếu không phải thân phận đặc biệt của Thục Thiên Vương, sợ là đã giết chết Dương Hạo Quân rồi!" Đám người Đoàn Hồng Thắng cảm thấy có chút đáng tiếc.
Sau đó, Thục Thiên Vương nhìn vê phía bé Quân.
Đoàn Lê Nguyên vội vàng bảo bé Quân chào Thục Thiên Vương.
Thục Thiên Vương cười, xoa nhẹ gương mặt của bé Quân: "Gọi anh là được rồi!" Anh ta là đồ đệ của Dương Hạo Quân, ngang hàng với bé Quân.
"Thân phận chênh lệch..."
Bên cạnh có người nhắc nhở.
Dù thế nào, Thục Thiên Vương cũng là trưởng bối của bé Quân.
Có điều, mọi người không để ý lắm.
Mọi người vẫn tiếp tục hoan nghênh Thục Thiên Vương về làm chủ.
Tám Thiên Vương còn lại cũng được nhận đãi ngộ như vậy ở các nơi khác.
Bây giờ bọn họ rời núi, liền muốn tạo thế lực.
Thanh thế càng lớn, lực uy hiếp đối với nước ngoài càng lớn.
Thực lực của Cửu đại Thiên Vương xứng với danh xưng.
Dù sao mỗi vị đều do Dương Hạo Quân tuyển chọn trong ngàn vạn người tham gia trại huấn luyện Địa ngục mới tạo ra.
Đã một năm trôi qua, Lạc Việt như mặt trời
//
- -------------------