"Chúc mừng anh đã quay về làm người bình thường, sau này sẽ không còn ai làm phiên anh nữa!" Mấy người Phan Bá Vũ lấy được công pháp thì rất hào hứng.
Đặc biệt bây giờ kinh mạch của Dương Hạo Quân đã bị phong ấn, không còn bất kỳ mối đe dọa nào nữa.
Dương Hạo Quân cười khổ: "Vì Lạc Việt, tôi bằng lòng trao ra tất cả! Không hổ thẹn với lòng!" "Tôi cũng rất vui mừng khi nhìn thấy Lạc Việt càng trở nên tốt đẹp! Hy vọng các người có thể giúp Lạc Việt vùng dậy một lần nữa!" Dương Hạo Quân lại gọi điện cho người duy nhất ngoại trừ anh biết Trấn Thiên Điện ở đâu.
Anh cũng đã giao Trấn Thiên Điện ra.
Đã trở lại làm người bình thường, thế thì làm cho triệt để, từ nay về sao, Dương Hạo Quân anh không còn gì cả.
"Hạo Quân...
anh sao thế?" Sau khi mấy người Đoàn Lê Nguyên trở về, nhìn thấy bộ dạng của Dương Hạo Quân, toàn bộ đều bị kinh ngạc.
Dương Hạo Quân mỉm cười: "Không sao, chỉ là sau này anh lại biến thành một người bình thường rồi!" "Đó chẳng phải tốt hơn sao! Em hy vọng cả nhà chúng ta có thể giống như những gia đình bình thường khác!" Đoàn Lê Nguyên ôm lấy Dương Hạo Quân.
"Hơn nữa, chúng ta có môn phiệt Tây Đường làm chỗ dựa, có bọn họ bảo vệ cho chúng ta, chúng ta sẽ không bị ai ăn hiếp!" "Chuyện bé Quân được Thục Thiên Vương cứu về, em đã biết rồi" Dương Hạo Quân chỉ cười.
Bây giờ anh thật sự đã buông bỏ mọi thứ rồi.
Sau khi vệ binh Viêm Long lấy được công pháp, lập tức đưa vào kế hoạch.
Đâu tiên phải chiêu mộ một trăm thiên tài khắp Lạc Việt, để làm hạt giống bồi dưỡng.
Chủ yếu là luyện tập những công pháp đó của Dương Hạo Quân.
Cái gọi là không phá thì không xây được.
Một trăm thiên tài này, chuyện đầu tiên bọn họ phải làm chính là...
tự phế.
//
- -------------------