Gương mặt mọi người để lộ biểu cảm kỳ dị.
Đặc biệt là Trịnh Nhã Uyên, vẻ mặt của
bà ta chuyển sang kinh hãi.
Bởi vì mọi người đều biết rõ với tính cách
mạnh mẽ của Ngô Thị Lan, coi thường nhất
chính là loại người cợt nhả như Dương Hạo Quân.
Những người xuất thân từ quân ngũ như
Trịnh Văn Viễn, mới được bà yêu mến nhất.
Nếu không thì một đứa trẻ được nhặt về,
làm sao có thể giữ vị trí vững vàng ở nhà
quyền thế được kia chứ?
Sau khi nghe câu trả lời, Ngô Thị Lan
nhìn chằm chằm Dương Hạo Quân một lúc,
sau đó rời đi.
Hiển nhiên bà vô cùng thất vọng về
Dương Hạo Quân.
Triệu Quốc Thắng thở dài, cũng rời đi theo bà.
Họ đều thở dài vì Đoàn Lê Nguyên có
điều kiện tốt như vậy, sao lại gả cho một tên
chồng như thế.
“Dương Hạo Quân cháu đang nói gì vậy?
Cháu đang xúc phạm uy nghiêm của bà cụ
đấy, bà ghét nhất là những đứa tỏ vẻ thông
minh như cháu!”
Trịnh Lê Thành và Mai Hoàng Thanh
hung hăng trừng Dương Hạo Quân.
“Dương Hạo Quân mày hại chết gia đình
này rồi! Nhờ Lê Nguyên, khó khăn lắm bà cụ
mới đón nhận chúng ta, mày lại nói một câu
như thế để chọc tức bài”
Trịnh Nhã Uyên giận đến sắp khóc.
Bà ta đang suy nghĩ, nếu có một anh con
rể được việc, chẳng phải hôm nay sẽ nhận
ngay sự công nhận của bà cụ ư?
Đáng tiếc, lại là Dương Hạo Quân!
Đoàn Hồng Thái ôm Trịnh Nhã Uyên: “Vợ
à em đừng khóc, lát nữa khi buổi tiệc mừng
thọ chính thức bắt đầu, chúng ta sẽ lấy lại
thể diện, để bà cụ công nhận chúng ta!”
“Chỉ có thể như vậy thôi!”
Trong lòng Trịnh Nhã Uyên sầu não.
Các khách mời đến tham dự tiệc mừng
thọ của bà cụ nhanh chóng có mặt gân đủ.
Song nhân vật quan trọng vẫn chưa xuất hiện.
Ông bà cụ đích thân đứng ở cửa để đón tiếp.
Dương Hạo Quân cùng những người
khác cũng theo phía sau.
Rất nhanh, những chiếc ô tô có ký hiệu
đặc cảnh đã xuất hiện.
Người bước xuống đầu tiên là Trịnh Văn
Viễn, anh ta chạy ra phía sau mở cửa xe, đón
tiếp từng vị lãnh đạo.
“Ông bà, giới thiệu với ông bà, vị này là
đội trưởng đội đặc cảnh: Dương Tống Bình,
phó đội trưởng Cao Văn Sinh, ủy viên chính
trị Ngọc Giao, vị này là phó cục trưởng cục
công an thành phố: Hồ Khánh Chiêu…”
Trịnh Văn Viên giới thiệu bảy, tám vị lãnh đạo.
//
——————–