Mọi người đều nhìn Dương Hạo Quân
bằng ánh mắt không thể tin được.
Mấy chục nghìn tỷ cũng không mua
được rượu và thuốc lá loại cung cấp đặc biệt
đó, vậy anh làm sao mua được?
Chuyện này cũng quá thần kỳ rồi chăng?
Ông bà cụ ôm rượu và thuốc lá, giống
như là ôm đứa bé mà mình yêu thương nhất vậy.
“Chồng à, sau này mỗi ngày chúng ta chỉ
uống một ngụm nhỏ, chỉ hút nửa điếu thôi
nhé. Hàng này quá hiếm rồi, uồng hết hút hết
thì không còn nữa.”
Bà cụ nói bằng giọng xót xa.
Dương Hạo Quân cười cười: “Nếu ông bà
muốn, cháu còn có thể lấy thêm cho hai
người! Đảm bảo ngày nào cũng có! Lần này
vì cháu sợ ông bà không thích, cho nên lấy hơi ít!”
Nghe vậy, con ngươi của ông cụ và bà cụ
suýt rơi ra ngoài.
“Thật chứ?”
Hai người hỏi bằng giọng không thể tin
được.
Dương Hạo Quân cười: “Những món
này không thiếu đâu! Cháu đảm bảo có thể
lấy được! Lát nữa buổi tiệc kết thúc, sẽ tặng
một xe, chở đến nơi luôn nhé!”
Những món này quân đoàn Đại Long có rất nhiều.
“Thật tốt quá!”
//
——————–