"Không chỉ có như thế, chúng ta còn có thế kéo dài mãi, cứ nói tình hình của Dương Hạo Quân hiếm thấy trên đời, cần thời gian rất dài mới có thể khôi phục!" Đại sư Vương Không vuốt râu, lộ ra nụ cười như ý.
Dương Hạo Quân cách đó không xa nghe được rõ ràng.
Nhóm người này căn bản không tra được ra võ mạch của mình.
Đó là vì ông lão trong ngục giam sau khi chữa trị võ mạch cho mình còn đồng thời giấu võ mạch đi.
Những người khác căn bản không tra ra được mặc dù nó thực sự tôn tại.
Đám người này tra không ra thì thôi, còn muốn lừa lấy lợi ích từ chỗ vệ binh Viêm Long.
Quả nhiên vô sỉ! Vệ binh Viêm Long nhanh chóng xông tới.
"Đại sư, tình hình sao rồi?" Vẻ mặt Vương Không trở nên nghiêm túc, hai đầu lông mày tràn đầy ưu sâu.
"Tôi muốn biết anh ta có quan trọng với mấy người không?" Vương Không hỏi.
Vệ binh Viêm Long lúc đầu sững sờ, ngay sau đó nói: "Quan trọng, cực kỳ quan trọng! Anh ta cực kỳ quan trọng đối với Lạc Việt!" "Vậy các người cũng nguyện ý vì anh ta trả một cái giá thật lớn chứ?" Vương Không hỏi.
"Có thể nói là không tiếc giá nào!" Vệ binh Viêm Long thể hiện thái độ chắc chắn.
"Vậy tôi an tâm rồi!" Vương Không lộ ra một nụ cười.
Như vậy, ông ta có thể tùy ý ra điều kiện.
"Nói thật, tình hình của anh ta còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của chúng tôi! Chúng tôi đã gặp rất nhiều người bị tổn thương võ mạch, thậm chí bị phá hủy! Nhưng không ai nghiêm trọng như anh ta cải!" Vương Không bắt đầu rào đón.
Nhưng lời này vừa nói ra, mấy người vệ binh Viêm Long bắt đầu luông cuống.
Dù sao lời nói của đại sư Vương Không cũng chính là uy quyên.
"Vậy đại sư có biện pháp chữa trị không?”
Mọi người hỏi.
"Có thì có, nhưng cân phải hao phí thân dược trân quý cùng y thuật của thể gia Y Vương chúng tôi, nỗ lực của chúng tôi cũng phải bỏ ra một cái giá lớn!" "Nếu như hao phí quá nhiều tài nguyên của gia tộc, sợ là gia tộ sẽ không đồng ý, trừ phi.
" Vệ binh Viêm Long trở nên sốt ruột: "Trừ phi cái gì?" "Trừ phi các người thỏa mãn tất cả điều kiện mà thể gia Y Vương nói ra! Không thì không có cách!"
//