"Được!" Dương Hạo Quân đi theo.
Anh cũng tò mò với thành chủ thành Vô Song.
Hơn nữa nhìn tình hình của bé Quân, biết con bé ở trong thành Vô Song rất vui vẻ.
Bé Quân đưa Dương Hạo Quân đi qua những tòa nhà cổ kính ở sâu trong thành Vô Song.
Đây là cấm địa của thành Vô Song, đồng thời cũng là nơi diễn ra các hoạt động của các lãnh đạo cấp cao, Thành chủ và tứ đại trưởng lão.
"Sư phụ, đây là ba của con!" Bé Quân phấn khích hô lên.
Phía trước có một bóng người cao lớn, mặc áo choàng trắng, trên người mang theo khí chất xuất trần.
Nhìn dáng vẻ ước chừng ba mươi tuổi.
Khuôn mặt ưa nhìn, nụ cười nhân hậu.
Đặt ở trong đám người bình thường thì sẽ như giáo viên.
Chỉ là một người bình thường, làm sao cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng người này thậm chí có thể không bị giết ngay cả bằng vũ khí hạt nhân.
"Bé Quân!" Phó Phong Thu xoa đầu nhỏ của bé Quân.
Nhưng khi đối mặt với Dương Hạo Quân, anh ta thay đổi sắc mặt.
Uy nghiêm, xa cách, dáng vẻ cao cao tại thượng, dáng vẻ như nắm quyền sinh sát trong tay.
Như thể anh ta là vị thần cai trị thế giới.
Còn dhp chỉ như một con kiến trước mặt anh ta.
Tất nhiên đó là sự thật! Phó Phong Thu là một cường giả cấp Chí Tôn tầng thứ năm.
Đạn pháo đánh không chết, bom hạt nhân đều không thể làm gì được.
Anh ta như một vị thần đổi với những người bình thường.
"Anh là ba của bé Quân?”
Phó Phong Thu lạnh lùng hỏi.
"Là tôi!" Tuy nhiên, điều khiến Phó Phong Thu ngạc nhiên là người bình thường này khí thế thật mạnh mã.
Không nhút nhát chút nào.
Thậm chí đối mặt trực tiếp với anh ta.
"Tôi nghe nói anh đã hướng dẫn bé Quân trước đây?" Phó Phong Thu hỏi với vẻ mặt không vui.
"Không sai! Thật ra, bé Quân tốt nhất nên ở cùng tôi! Nhưng bà nội và mẹ của đứa bé hy vọng bé Quân sẽ có thêm kinh nghiệm rèn luyện! Tôi mới đồng ý, nếu không anh không đủ tư cách làm sư phụ của bé Quân!" Dương Hạo Quân nói một cách nghiêm túc.
Nhưng những lời này đã khiến Phó Phong Thu rất tức giận.
//