Vốn dĩ, họ vẫn đang cố gắng tìm lý do để dẫn Dương Hạo Quân đến một chỗ hẻo lánh và dạy cho anh một bài học.
Kết quả anh tự mình dâng đến cửa.
Những nụ cười điên cuồng xuất hiện trên khuôn mặt của đám người.
Trên đời lại có một kẻ ngốc như vậy! Đoàn Lê Nguyên và Chí Nam Yên chạy đến, cổ gắng khuyên can họ.
"Đây là chuyện giữa chúng ta, hai người đừng xen vào!" "Hơn nữa, là anh ta tìm chúng tôi, còn khiêu khích chúng tôi!" Khương Tử Hào liếc mắt nhìn Đoàn Lê Nguyên.
"Cái này nên làm như thế nào mới tốt?" "Chúng ta đi tìm thành chủ đi?" Đoàn Lê Nguyên bước nhanh đi, vẻ mặt sốt ruột.
"Đừng lo lắng, không sao đâu! Dù nói thể nào thì Dương Hạo Quân cũng là ba của bé Quân.
Đám người Khương Tử Hào đó có chừng mực, không dám làm gì Dương Hạo Quân đâu!" Có người khuyên.
Chí Nam Yên gật đầu: "Cũng đúng, ngay cả thành chủ cũng không làm gì được, huống chỉ là mấy người này.
Chị dâu, chị vẫn đừng nên xen vào, rât dễ làm cho mọi chuyện trở nên tôi tệ hơn." Bên cạnh thậm chí còn nói: "Đúng, đúng, đúng, còn chưa nói tới chuyện này là do Dương Hạo Quân cố tình gây sự! Rõ ràng là anh ta tiết lộ tin tức cho Hắc Thần Giáo, còn đổ cho bọn họ.
Tôi cảm thấy dạy cho một bài học cũng tốt." Đoàn Lê Nguyên căn môi, thở phì phò nói: "Dương Hạo Quân, anh trước giờ không hê nghe em! Vấn đề này nên sớm kết thúc rồi, anh còn dây dưa, gây ra hậu quả gì thì tự đi mà gánh chịu!" Biết Dương Hạo Quân nhiều lắm cũng chỉ bị dạy dỗ một trận, Đoàn Lê Nguyên cũng miễn cưỡng yên lòng.
Theo cô, nên dạy cho Dương Hạo Quân một bài học.
Ai bảo anh cứng đầu như vậy.
Dương Hạo Quân dẫn đám người Khương Tử Hào đến một vùng núi sâu gân thành Vô Song.
Nó nằm gần cấm địa của Thành Vô Sơn, cũng là nơi chôn cất lão thành chủ vã những người khác.
Dương Hạo Quân đánh giá hoàn cảnh, cười nói: "Dương Hạo Quân, nơi này đủ vắng vẻ đấy, đoán chừng anh có chết cũng không ai có thể phát hiện " "Ha ha ha..
" Mấy người khác cười theo.
Bọn họ đã bàn luận cách đối phó với Dương Hạo Quân.
Giết? Hay là đánh cho anh tàn phế.
Ra bên ngoài, bọn họ liền có thể làm gì thì làm.
//