Nhưng mà trên môi ai cũng nở nụ cười tươi tắn.
Tình khiết mà hoàn mỹ.
Mộc mạc mà thiện lương.
Bọn họ chưa từng xem chuyện này là chuyện buôn, ngược lại càng hưng phấn.
Cuối cùng bọn họ cũng được sử dụng gương mặt thật này của chính mình.
"Xin Lạc Việt hãy nhớ mặt tôi! Hãy nhớ tên tôi! Đỗ Tuấn Hào đến từ Kim Thành Tây Bắc!" Bắc Thiên Vương là người đầu tiên xông ra.
"Cao Lương Bằng đến từ thành Phượng Thiên đông bắc!" Đông Thiên Vương là người thứ hai bước ra.
"Trương Hồng Minh đến từ thành Tây Môn phía nam!" Nam Thiên Vương là người thứ ba bước ra.
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" Khoảnh khắc cả ba la ra, vũ khí giết người tự động nhắm họ làm mục tiêu.
Chốc lát ba người bị đánh trúng, lập tức biến mất.
"Các anh em, đều rất bản lĩnh!" Mấy người Tiêu Phong rưng rưng nước mắt, nắm tay siết chặt lại.
"Các anh em, đến lượt chúng ta rồi!" "Thượng Hàn Phi, Xuân thành phía Bắc!" "Chúc Tinh Hà, Dương thành phía nam!" "Bùi Ngọc Chí, Hồ thành phía bắc!" "Thạch Thiên Thành, Tuyên thành phía Nam!" "Xin Lạc Việt hãy nhớ tên chúng tôi, hãy nhớ dáng vẻ của chúng tôi! Xông lên!" Hàng ngàn người của Trấn Thiên Điện điên cuồng xông ra.
Bản chất của Trấn Thiên Điện, yêu cầu thành viên phải cực kỳ bảo mật.
Cho nên những tài liệu liên quan đến bọn họ đều bỏ trống.
Bọn họ không có lý lịch, cũng không có tên.
Nhưng mà chẳng lẽ, bọn họ không có tên sao? Có! Bọn họ không có lí lịch sao? Có! Vào giây phút cuối cùng, mọi người đều gọi tên và quê quán mà họ gần như quên mất.
Đối với bọn họ mà nói, như vậy là đủ rồi! Dùng gương mặt thật để đối diện với mọi người, gọi ra tên và quê quán của mình.
Là mong muốn lớn nhất của họi "Trấn Thiên Điện đều là anh hùng! Các người không phải là anh hùng vô danh! Các người đều có tên! Chúng tôi sẽ nhớ đến các người, người dân Lạc Việt sẽ mãi mãi nhớ về các người!" "Nghiêm chào các vị anh hùng của chúng ta!"
//