“Chúng ta có thể ở lại nước Chiến Ưng tiếp, còn tiên tài và tài nguyên thì đi xin gia tộc là được.
Tôi không tin là mấy lão già đó sẽ trơ mắt ếch ra nhìn chúng ta chết đói đâu”
Đoàn Hồng Hải nói.
“Đúng đấy, thật ra ông bà nội chúng ta ngoài miệng ăn nói chua ngoa thế chứ thực ra họ rất dễ mềm lòng!”
“Mặc dù lần này chúng ta đã chọc giận họ thật, nhưng khi chúng ta có chuyện thì họ sẽ không thể mặc kệ được đâu”
“Còn phải nói nữa à, nếu chúng ta gặp chuyện gì không may mấy ông bà già ý chẳng sốt ruột muốn chết à, chúng ta muốn gì cũng sẽ đưa thôi”
Nói vậy xong, mấy người đó đều thoải mái hẳn lên, vẻ mặt ai nấy cũng hiện rõ sự hưng phấn.
Họ có thể ở lại nước Chiến Ưng, làm người giàu có tiếp.
Sau đó còn quay ra khinh bỉ những đồng bào Lạc Việt khác.
Mà điều quan trọng nhất là họ vẫn có thể ăn bám tiếp, cứ vậy mà hút máu gia tộc mình như những con muỗi vậy.
Nhưng họ nói cũng đúng.
Nếu họ rơi vào tình huống nguy hiểm thì Đoàn Văn Chấn tuyệt đối sẽ không mặc kệ.
Đây cũng chính là động lực khiến đám người Đoàn Hồng Hải ở lại nước Chiến Ưng tiếp.
Nhưng sau đó Đoàn Hồng Thắng nghe một cuộc điện thoại, vẻ mặt trâm hẳn xuống.
“Tôi vừa nghe nói là bên vệ binh Viêm Long đã biết chuyện Bé Quân là thiên tài rồi, sau này họ sẽ bồi dưỡng đặc biệt con bé.
Mọi người ngẫm lại xem, Bé Quân là niềm hy vọng của Lạc Việt, thân phận này cao quý biết bao! Nước lên thì thuyên lên, địa vị của những người liên quan đến nhà họ Đoàn và nhà họ Trịnh chắc chắn cũng sẽ lên như diều gặp gió! Thậm chí có khi còn được lên gia tộc hộ quốc cũng nên.
Lúc đó thì đúng là khoảng thời gian hoàng kim của gia tộc chúng ta rồi”
Đoàn Hồng Thắng nói.
Đây là tin tức mà hắn mới dò hỏi được.
Mà đúng là vậy, vệ binh Viêm Long không tìm được Dương Hạo Quân, nên họ đã quyết định dốc hết sức để đền bù tốn thất cho người nhà của Dương Hạo Quân, vừa khéo lại tình cờ phát hiện ra chuyện Bé Quân là thiên tài.
Vậy là họ đã quyết tâm muốn bồi dưỡng cô bé.
Tin tức này đã được công bố ra bên ngoài rồi.
“Gì cơ?”
Vẻ mặt những người ở đây lập tức thay đổi.
Nếu đúng như vậy thì địa vị hai nhà Đoàn Trịnh sắp bay lên trời rồi.
Mặc dù cuộc sống của họ ở nước Chiến Ưng có thoải mái đến mấy thì cũng chẳng bằng được việc có địa vị cao cao tại thượng ở nước Lạc Việt.
“Nếu nói vậy thì chúng ta ở lại đây làm quái gì nữa? Mau về nước thôi!”
“Đúng vậy, Lạc Việt mới chính là cố hương của chúng ta, chúng ta vê nước là chuyện nên làm”
“Dù chúng ta đang tha hương ở nước lạ nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng là người Việt
//
- -------------------