“Vương, đối phương rõ ràng đã sớm bày trận rôi.
Bọn họ muốn anh trở thành một ma đầu.”
“Mỗi lân đều là sau khi anh rời đi, người của phủ Thiên Sách lập tức đuổi đến, thời gian nằm giữ rất chuẩn.”
“Đây rõ ràng là muốn phủ Thiên Sách và Tộc Bảo Long đối phó anh, thậm chí còn gây lên đối chiến giữa anh và giới võ đạo Lạc Việt.
Điêu này sẽ là suy yếu thực lực của giới võ đạo Lạc Việt”
Mấy đàn em đi cũng bắt đầu phân tích thế cục trước mắt.
Dương Hạo Quân nghe liên tục gật đầu.
Bọn họ đều nói rất đúng.
Không đúng.
Có nghỉ vấn.
Đột nhiên Dương Hạo Quân nghĩ đến một vấn đề.
Giết hàng nghìn người và tất cả các cường gia thất trọng thiên trên đảo Đông Ca, không phải là chuyện đơn giản.
Cho dù bọn họ đều bị thương nhưng chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn khi phủ Thiên Sách đến, phải giết nhiêu cao thủ như vậy, còn toàn thân lui đi.
Không phải là một chuyện đơn giản.
Còn không để lại bất kỳ dấu vết gì nữa.
Điều này nói rõ người thảm sát không phải là một nhóm cao thủ, mà là vài người, thậm chí là một người.
Ngoài ra phủ Thiên Sách là cơ cấu võ cổ mạnh nhất Lạc Việt, người ở trong đều không phải người bình thường.
Bọn họ cũng không phải là ngốc.
Lẽ nào không nhìn ra manh mối sao? Những người chết kia, hoàn toàn là vì vết thương thứ hai.
Lễ nào bọn họ không nhìn ra sao? Nếu như thật sự không nhìn ra, chỉ có thể nói rõ một điểm công pháp mà người ra tay sử dụng giống hệt Dương Hạo Quân.
Vết ghép hoàn hảo, không thể lại bất kỳ manh mối nào.
Giống hệt công pháp của mình? Nghĩ đến đây, người Dương Hạo Quân đầy mồ hôi lạnh.
Hai lần thảm sát này, phương thức đổ tội cho mình hoàn hảo nhất chính là sử dụng công pháp của mình.
Những công pháp của mình là do sư phụ hời truyền cho mình mà.
Không thể là sư phụ Tùy Ý ra tay được.
Vậy sẽ là ai đây? Còn có môn công pháp này? Hơn nữa nhìn dáng vẻ, thực lực người này tuyệt đối không thấp.
Như vậy, mình càng không thể nói rõ.
“Vương bây giờ nên làm thế nào đây? Chắc rất nhanh anh sẽ trở thành kẻ thù của cả giới võ đạo Lạc Việt thôi.
Vô số người muốn diệt trừ anh”
//
- -------------------