“Tốt lắm! Thật xứng đáng là con cháu nhà họ Chí chúng ta! Làm rất tốt! Con đã làm ta không phải hổ thẹn với liệt tổ liệt tông!”
Chí Khang Dũng vỗ tay.
Sau đó, ánh mắt ông nhìn về phía Chí Đông Phương.
Ý nghĩa rất đơn giản, ông muốn Chí Đông Phương trình bày.
Chí Đông Phương liếc nhìn Chí Đông Vượng nói: “Dòng họ cháu ở Hải Lâm kém hơn Nam Giang, cũng không có nhiều nhân tài! Người duy nhất đáng nói là lão thất Chí Tiềm Long”
Chí Đông Vượng lập tức nói: “Ồ, tôi nghe nói Chí Tiêm Long là một tên hoang đàng, chơi bời lêu lổng suốt ngày, ông không chịu nổi nên đã đưa đi doanh trại huấn luyện.
Bây giờ thế nào rôi?”
“Tiềm Long trước kia quả thật tính khí không tốt, chỉ biết ăn chơi hoang đàng! Nhưng ai biết đứa nhỏ này sau khi vào doanh trại huấn luyện liên thay đổi!”
“Bây giờ nó đang phục vụ trong đội quân của chiến thân Vân Lang- lữ đoàn sắt Khải Hoàng, cấp bậc thiếu tướng! Chí Tiêm Long không chỉ đã là một vị tướng mạnh, mà còn là cánh tay phải đắc lực của Chiến thần Vân Lang!”
Chí Đông Phương hùng hồn nói.
“Cái gì? Cấp bậc thiếu tướng của Lữ đoàn sắt Khải Hoàng?”
Chí Đông Vượng tròng mắt đều muốn trừng ra ngoài.
Nếu điều này là sự thật, những thành tựu của ông ta trong ở Nam Giang đều là vô ích.
“Hít hà!”
Nghe Chí Đông Phương nói xong, mọi người không nhịn được cảm thán.
Tất cả mọi người im lặng tập trung suy nghĩ, ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám.
Điều này cũng thật quá đáng sợ! Đó chính là đội quân thân chinh của Chiến Thần Vân Lang đấy.
Địa vị chắc chắn cao hơn các thiếu tướng cùng cấp! Dù sao cũng là đứng sau lưng Chiến Thần Vân Lang mà!!
//