“Dương Hạo Quân, mày định làm gì?”
Chí Khiếu Côn ngay lập tức ngăn anh lại. “Đây là chỗ chuẩn bị cho tôi, đương nhiên tôi phải ngồi vào ”
Dương Hạo Quân thản nhiên nói nói. “Đầu óc của mày bị bệnh sao? Mày xem nhiều trưởng bối như vậy đếu phải đứng trên sân, mày cho rằng mình có tư cách gì mà ngồi vào?”
Chí Khiếu Côn tức giận nói. “Cháu trai của Chí Đông Phương có bệnh à? Hay là coi trời bằng vung? Hắn sao có đủ tư cách để ngồi vào ghế này?”
“Đúng! Mấy lần vô lễ như vậy trước mặt ông tổ, Chí Đông Phương là có ý gì đây? Cố ý sao?”
Khi mọi người khiển trách Dương Hạo Quân cũng không quên nói với sang Chí Đông Phương. “Tôi...... Chí Đông Phương tức đến sắp nổ. Dương Hạo Quần này não bị hư rồi sao? Trong hoàn cảnh này lại ba lân bảy lượt chống đối mọi người. Người họ Chí ở Hải Lâm nhìn Dương Hạo Quân như kẻ thù. Nếu không có anh, gia tộc của họ lần này nhất định sẽ tỏa sáng nhất. Trong đám người, Chí Khiết Văn kéo tay Chí Nam Yên nói: “Nam Yên, con sau này nhất định không được nói chuyện với Dương Hạo Quân nữa! Bằng không hắn sẽ hại chết con!”
“Hả? Anh Hạo Quân đối với con rất tốt mà. Anh ấy sẽ không làm hại con”
Chí Nam Yên mỉm cười. “Con còn nhỏ, biết cái gì? Hắn chẳng qua chỉ là một tên phế vật mà thôi”
Chí Khiết Văn cực kỳ ghét Dương Hạo Quân. Chí Nam Yên phản bác: “Đấy là ba không biết thôi.
Nếu thân phận thật của anh Hạo Quân bại lộ nhất định sẽ khiển mọi người ngạc nhiên.
Không ai có thể so bằng anh ấy!”
Chí Khiết Văn liếc cô một cái nói: “Dương Hạo Quân cho con uống độc mê thần dược gì sao? Con như vậy lại có thể nói tốt cho hắn!”
//