Con rể giả heo ăn hổ

Mặc kệ có quy tắc hay không, đối với Hàn Đông mà nói không có quan trọng như vậy. Bởi vì Cam Tiểu Phượng quá lùn, sức lực cũng quá nhỏ.

Dám động thủ, chắc dự đoán Hàn Đông không dám hoàn thủ.

Chỉ có điều cô ta nghĩ sai hoàn toàn rồi.

Hàn Đông quả thực không chủ động đánh phụ nữ, nhưng dưới tình thế bị động, trong mắt anh ta chỉ có kẻ địch, không có phân biệt giới tính.

Bị quấn lấy mà mất hết kiên nhẫn, anh hất tay qua mặt Cam Tiểu Phượng.

Không có dùng sức quá lớn, nhưng vẫn phát ra tiếng động. Cam Tiểu Phượng che mặt, trong lúc nhất thời dừng lại.

“Cậu, cậu dám…”

“Trương Can, điện thoại gọi người đến, mau lên!”

Sau một hồi bần thần, Cam Tiểu Phượng cực kỳ nóng vội, lớn tiếng nói, vơ lấy chai rượu đập vào đầu của Hàn Đông.

Trong những tiếng sửng sốt, chai rượu không có rơi xuống.

Vừa gạt ra, Hàn Đông đã vặn ngược tay của cô ta lại.

Cam Tiểu Phương lập tức cảm thấy đau đớn, không đứng dậy được.

Hàn Đông đẩy người đó ra mấy bước, lạnh lùng nói: “Còn dám làm phiền nữa, tôi mặc kệ chị có phải phụ nữ hay không.”

Có lẽ chú ý đến lãnh ý trong mắt của anh, Cam Tiểu Phượng đanh mặt lại. Giơ tay lên chỉ và nói lời uy hiếp: “Cậu cứ chờ đấy, sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu.”

Hàn Đông không muốn lãng phí thời gian nữa, nói tiếng xin lỗi với Vu Song Thành, sau đó xoay người rời đi, ngay cả quần áo cũng không có cầm đi.

Đường Diễm Thu cũng không còn mặt mũi ở lại, vội vàng đi theo sau lưng Hàn Đông.

Ra ngoài cửa, cô ta bước vội vài bước: “Anh gì ơi, hôm nay cảm ơn anh.”

Hàn Đông hơi cau mày, người phụ nữ ngốc này lại không nhận ra anh. Có điều cận thị cao như vậy, cộng thêm vừa bị kinh sợ, trạng thái tâm lý hoảng loạn không nghe ra giọng của anh ngược lại cũng là chuyện bình thường.

Không chủ động thú nhận, Hàn Đông tùy ý đối đáp, cũng không định nán lại lâu.

Theo lý, anh giúp thì vẫn giúp, nhưng vẫn không có hảo cảm với Đường Diễm Thu.

“Đợi đã…”

Đường Diễm Thu thấy anh muốn đi thì vô thức kéo cánh tay của Hàn Đông.

“Có thể, có thể để lại số điện thoại cho tôi, hôm khác tôi mời anh ăn cơm.”

Hàn Đông căn bản muốn tùy tiện nói một dãy số giả, nhưng trong khoảnh khắc quay đầu, ánh mắt lại không kìm được mà hơi thay đổi.

Đường Diễm Thu cao gần 1m7, cộng thêm đi đôi giày cao gót dường như cao tương đương với Hàn Đông. Lúc này cúc áo sơ mi màu trắng rơi mất mấy cái.

Yết hầu khẽ động, Hàn Đông cưỡng chế ý niệm không tốt trong đầu mình.

Trong đầu liên tưởng đến đức tính tùy tiện giao lưu của Đường Diễm Thu với Trương Can, biết Đường Diễm Thu nhìn bề ngoài thì lạnh lùng, trong xương cốt thật sự là loại người phóng túng.

Nếu không phải Cam Tiểu Phượng đột nhiên xuất hiện, cô ta hôm nay có phải sẽ đi thuê phòng với Trương Can cũng không chừng.

Đường Diễm Thu không phải thần tiên, đương nhiên không biết người đàn ông này đang nghĩ cái gì.

Chỉ có điều chuyện trong quán bar khiến cô ta nảy sinh hảo cảm với Hàn Đông.

Nhìn không rõ tướng mạo của đối phương, nhưng từ hành động giáo huấn của anh với Cam Tiểu Phượng có thể nhận thấy là một người không tầm thường, cực kỳ có sức quyến rũ.

“Anh gì ơi, tôi là chủ quản bộ phận pháp vụ của tập đoàn Chấn Uy…”

Ánh mắt của Hàn Đông dần trở nên sâu thẳm, người phụ nữ này nhiệt tình hơn lúc bình thường. Anh chỉ không nhanh nhạy khi ở trước mặt của Hạ Mộng, lúc này rõ ràng cảm thấy nếu như bản thân cố gắng hơn nữa, nói không chừng có thể dẫn Đường Diễm Thu vào khách sạn…

Anh bỗng không muốn vội vàng rời khỏi, tâm tư trở nên gian manh hơn, đổi giọng nói chuyện với Đường Diễm Thu. Hàn Đông muốn xem thử, chủ quản của mình rốt cuộc là vai gì.

Với diễn xuất của Hàn Đông, không nghi ngờ gì nữa khiến Đường Diễm Thu vốn có hảo cảm với anh lại càng thêm nhiệt tình.

Hàn Đông cảm thấy sắp rồi, cố tình tùy ý nói: “Cô về bằng cách nào? Gọi xem sao.”

Đường Diễm Thu chỉ chỉ về bãi đỗ xe ở chỗ xa kia: “Tôi lái xe đến đây.”

Hàn Đông hơi lưỡng lự: “Vậy cô bây giờ chắc không lái được nữa.”

Đường Diễm Thu bất lực: “Đã nói tìm thời gian đi làm phẫu thuật mắt mà luôn bận. Bây giờ rời kính ra, đồ vật cách mấy mét cũng không nhìn rõ.” Khẽ than thở: “Anh ơi, anh có chuyện sao? Tôi không sao, đợi lát nữa có thể gọi tài xế.”

Hàn Đông cười khẽ: “Hà tất gì phải phiền phức như vậy, tôi đưa cô về!”

Trên mặt Đường Diễm Thu có chút ngập ngừng, sau đó gật đầu đưa chìa khóa xe cho Hàn Đông: “Làm phiền anh rồi.”

Không biết là cố tình hay vô ý, ngón tay của hai người vô tình tiếp xúc với nhau.

Đường Diễm Thu như chạm phải dòng điện, động tác trong nháy mắt thu hồi lại, mặt mày dần đỏ ửng lên.

Nhịp tim của Hàn Đông lại đập nhanh: “Tay của cô Đường thật đẹp.”

Đường Diễm Thu rũ mắt xuống, không có trả lời.

Cô vốn định sau khi ra ngoài thì lập tức đi báo cảnh sát, nhưng mà, bây giờ đã quên luôn chuyện báo cảnh sát.

Không biết thế nào, cô cảm thấy người đàn ông bên cạnh có loại khí chất không giống người thường.

Tốc độ nói chuyện, vô thức tỏa ra sự dịu dàng và thẳng thắn, tất cả mọi thứ đều khiến cô ta càng muốn nhìn rõ diện mạo của người đàn ông này.

Nhưng có cố gắng thế nào, dưới ánh đèn đường mờ mờ, vẫn chỉ có thể nhìn ra được đường nét cơ bản, tướng mạo dường như không tệ.

Đương nhiên, còn có cảm giác quen thuộc mơ hồ, cô ta không thể nào liên tưởng được là Hàn Đông.

Thế giới rất lớn, rất nhiều người không chú ý đến sự thật rất nhỏ này.

Ô tô được lái đến.

Đường Diễm Thu kéo cửa xe ra ngồi vào ghế phụ lái, nói ra địa chỉ, chung cư Cẩm Hoa.

Đây cũng là tòa nhà khá có tiếng ở gần đây, kiến trúc tinh tế với tổng diện tích hơn 200m2. Tiền thuê mỗi tháng ít nhất cũng mất hơn 30 triệu.

Hàn Đông vừa lái xe vừa nói: “Cô Đường ở một mình sao?”

Đường Diễm Thu khẽ gật đầu, rõ ràng có chút không tự nhiên.

Cô vừa rồi tâm hoảng ý loạn, không suy nghĩ quá nhiều, bây giờ dần dần trở nên tỉnh táo.

Người này nếu như có ý xấu thì phải làm sao… Cô ta không quen đối phương, sao cô ta lại nói địa chỉ của mình cho anh chứ.

Còn nữa, anh có phải hiểu lầm ý của cô ta hay không.

Nhưng có nghĩ nhiều cũng không có tác dụng, cô ta đã hoàn toàn bị cuốn vào bầu không khí của hai người đang cô đơn.

Cô ta năm nay 29 tuổi, đã chia tay với bạn trai cũ được tròn hai năm. Đi quán bar có thể nói là để giải tỏa áp lực, cũng có thể nói là xem duyên phận.

Mà người đàn ông đột nhiên xông ra này khiến cô ta cảm thấy mình tìm được đối tượng thích hợp để nương tựa.

Khoảng mười mấy phút sau, ô tô dừng trước cửa chung cư Cẩm Hoa.

Đường Diễm Thu nói: “Anh gì ơi, lên trên ngồi không?”

Hàn Đông vốn nghĩ đợi cô ta về nhà đổi xong kính, chắc chắn sẽ nhận ra mình, đến lúc đó không tức chết mới lạ, chứ ở đây mà mời anh lên trên.

Với cả anh cũng chỉ cố ý lợi dụng hảo cảm của Đường Diễm Thu mà trêu đùa, không định tiếp tục diễn cùng cô ta nữa.

Tùy tiện từ chối, Hàn Đông nói thời gian không còn sớm, hôm khác có cơ hội sẽ gặp mặt.

Đường Diễm Thu thấy như thế, ngược lại càng tin tưởng anh hơn.

Ví dụ Hàn Đông nóng lòng muốn cùng cô ta lên nhà, cô ta chắc chắn sẽ nảy sinh do dự và sự bất an.

“Anh gì ơi… Tôi ngay cả người cũng không nhìn rõ…”

Lông mày của Hàn Đông hơi cau lại, chú ý đến lời nói không đúng lắm của Đường Diễm Thu.

Người phụ nữ này… là đang ám thị điều gì sao?

Gặp quỷ rồi, Hàn Đông tà hỏa bùng lên, ít nhất trong xe có thể cảm nhận được mùi nước hoa và mùi rượu từ trên người Đường Diễm Thu tỏa ra, khiến cổ anh bắt đầu thấy khô. Vốn muốn đùa một trận xong thì nói rõ thân phận, để xem biểu cảm đặc sắc của Đường Diễm Thu.

Bây giờ, tất cả đều trở nên rối tung rồi.

Phản ứng của đàn ông như vậy là rất bình thường, khi đang đấu tranh, Hàn Đông lại nhớ đến Hạ Mộng và Khâu Ngọc Bình.

Đôi cẩu nam nữ đó cả ngày ở bên nhau không biết đã làm ra những chuyện gì, anh dựa vào đâu mà phải đi đúng đường.

Chắc Hạ Mộng cũng không để tâm anh có qua lại với người phụ nữ khác đâu, bởi vì cô không có chút tình cảm gì với anh cả. Vậy anh còn cần thiết đứng ngây ngốc trông một cái cây sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui