Con rể giả heo ăn hổ

Hàn Đông không rõ Đường Diễm Thu đang nghĩ gì, nhưng chính anh, có cảm giác như làm trộm.

Rõ ràng là người tình tôi nguyện, yên tâm thoải mái, thật sự không biết cảm giác chột dạ từ đâu ra.

Có thể là sợ Hạ Mộng biết, cũng có thể là sợ sau khi Đường Diễm Thu tỉnh lại…nghĩ mà không rõ.

Thời gian đã là rạng sáng ba bốn giờ

Không thể nào trở về nhà họ Hạ, Hàn Đông đơn giản tìm một cái ghế dài ở công viên bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.

Sáng sớm ở Đông Dương, bốn rưỡi đã bắt đầu hừng sáng, người đi tập luyện buổi sáng không ít.

Lăn qua lăn lại một đêm, tinh lực của anh vẫn không tệ.

Chạy bộ, ăn sáng.

Trên đường đi làm đến công ty, sau lưng một chiếc BMW màu hồng bóp còi, tiếng vang bén nhọn, là xe của Hạ Mộng.

Tránh tránh sang một bên, khi xe đi ngang qua anh thì hạ cửa sổ xuống. Trên gương mặt tinh xảo có lớp trang điểm trang nhã của Hạ Mộng có mấy phần quái dị: “Hình như hôm qua anh không về nhà.”

Trong lòng Hàn Đông rơi lộp bộp một tiếng, rồi lập tức yên lặng, không đáp lại.

Hạ Mộng hừ một tiếng: “Tôi chẳng muốn quan tâm anh có đi lêu lổng bên ngoài hay không, đừng truyền ra dọa người là được.”

Lời vừa dứt, xe lập tức lái đi, như là nói nhiều thêm một câu với Hàn Đông cũng ngại phiền và không kiên nhẫn.

Hàn Đông bình tĩnh nhìn một lúc, cảm giác đau lòng vì phát sinh quan hệ với Đường Diễm Thu đột nhiên biến mất rồi.

Hạ Mộng chưa bao giờ coi anh là chồng, anh có biểu hiện thế nào nữa, hay cố gắng thế nào, cũng không làm nên chuyện gì.

Nếu như vậy, không cần phải lo sợ gì nữa.

Đến công ty, cũng chẳng muốn làm việc gì, Hàn Đông nằm sấp trên ghế rồi ngủ đi.

Trong hỗn loạn, mùi hương nước hoa quen thuộc bay vào mũi.

Hàn Đông trong vô thức phân biệt ra được đây là nước hoa Đường Diễm Thu sử dụng.

Người phụ nữ này quả thật đối với đàn ông mà nói, có lực hấp dẫn cực đoan. Trong khí chất lãnh đạm lạnh lùng, lại vô cùng nhiệt tình ở bên trong.

Bây giờ anh nhớ lại hình ảnh trong bóng tối tối hôm qua, vẫn khó có thể tự chủ được.

Đương nhiên, cơn buồn ngủ cũng biến mất.

Đường Diễm Thu không phải đoán được cái gì chứ?

Cố trấn định ngẩng đầu lên, trước mặt là gương mặt trái xoan trắng thuần. Từ dưới lên, dốc đứng ngay hiểm, cướp ánh mắt của người, trong khoảng cách gần, Hàn Đông không tự chủ liên hệ với xúc giác mình từng cảm nhận được với nhau…

Lại nói Đường Diễm thu, làm sao cũng không đoán được làm suy nghĩ của cô hỗn loạn, và nghiến răng nghiến lợi muốn tìm người đàn ông trước mặt.

Lấy lại uy quyền bá đạo của cấp trên, cô ta thấy Hàn Đông tỉnh ngủ, lạnh giọng nói: “Nếu như cậu muốn ngủ, khu nghỉ ngơi rất lớn, phiền cậu không ngủ ở đây. Sẽ ảnh hưởng đến công việc của người khác.”

Bây giờ Hàn Đông sợ nhất là một mình đối mặt với cô ta, nào còn dám tranh cãi, thành thành thật thật gật đầu bước đi.

Đường Diễm Thu hoài nghi, hôm nay người nay lại không phản bác chính mình. Phải biết rằng, dưới tình huống tầm thường, dù Hạ Mộng sắp xếp anh làm việc gì, Hàn Đông đều chẳng muốn đi làm.

Nhìn thấy anh sắp rời khỏi tầm mắt, cô ta đột nhiên nói: “Chờ một chút.”

Hàn Đông dừng bước, không dám quay đầu.

Người phụ nữ ngốc này không phải là đoán được thân phận của anh rồi chứ….Dù sao, tối hôm qua mặc dù Đường Diễm Thu cận thị, nhưng không phải người mù.

Hơi chú ý, vẫn có thể nghĩ đến những điểm bất thường.

Cũng may, lo lắng không một hồi, bởi vì Đường Diễm Thu chỉ đến nói anh hôm nay thành thật một chút, đừng có lắc lư khắp nơi. Là có người tương đối quan trọng đến thăm Chính Uy, Hạ Mộng vừa lái xe qua sắp xếp.

Hàn Đông nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Quản lý Đường, tôi khẳng định sẽ ngủ đủ một ngày ở khu nghỉ ngơi. Bọn họ đến thăm chắc sẽ không chạy đến khu nghỉ ngơi đúng không!”

Đường Diễm Thu không kiên nhẫn nhiều, hừ một tiếng.

Lát nữa cô ta còn phải thông báo tất cả công nhân viên trong phòng làm việc, hỗ trợ Hạ Mộng làm tốt công trình lần này.



Sau khi Hàn Đông đến khu nghỉ ngơi, dựa vào ghế sofa gục đầu ngủ.

Trước đó mấy hôm anh chợt nghe thấy có người muốn đến thăm khu công nghiệp của Chính Uy, địa vị rất lớn, bởi vậy Hạ Mộng mở không ít cuộc họp. Mà hôm nay lúc đi làm, cửa ra vào của Chính Uy treo băng rôn, bên trên có mấy lời hoan nghênh gì đó, trước cửa ra vào còn để mấy bồn cây hoa tinh sảo trang trí.

Nhưng mấy thứ này không liên quan với anh, cho nên, cả hứng thú liếc mắt cũng không có.

Văn phòng tổng giám đốc.

Hạ Mộng đang gọi điện với trưởng khu vực, không ngừng hỏi thăm các chi tiết.

Lần này là người nước ngoài đến, là quản lý cấp cao của một tập đoàn đầu tư nước M.

Đến khu công nghiệp của Chính Uy, mục đích là khảo sát thực địa một số doanh nghiệp nhỏ và vừa, lựa chọn đầu tư phù hợp.

Hạ Mộng từng nghe qua tên Đầu Tư Chúng Hợp này, một quái vật khổng lồ được đánh giá giá trị vượt qua 20 tỷ đô, lúc cô đi du học ở Mỹ, giáo viên không chỉ một lần lấy case của Đầu Tư Chúng Hợp phân tích.

Phải nói, doanh nghiệp thế này, là cô năm mơ cũng không mơ được có cơ hội có thể hợp tác.

Nhưng chuyện này lại đột ngột như thế.

Trạm đầu tiên của Chúng Hợp là Đông Dương, mà lại là chỗ khu công nghiệp nhỏ của Chính Uy, vì vậy không thể coi thường.

Cô vẫn luôn rất có dã tâm, muốn tách Chính Uy ra khỏi tập đoàn Chính Uy, chỉ thiếu tài chính.

Khâu Ngọc Bình từng đưa ra ý đầu tư cho Chính Uy, chỉ là năm sáu mươi tỷ..

Mà cô lại cảm thấy Khâu Ngọc Bình cũng không phải nhìn trúng ngành này, đầu tư khẳng định cũng là xuất phát từ mặt mũi bạn bè. Còn có, trong tiềm thức, cô đang do dự có nên tiến thêm một bước với Khâu Ngọc Bình hay không. Cho nên cô cũng không có quyết tâm tìm anh ta lấy tiền.

Tình yêu nồng nhiệt là lúc trước, lúc này cô đã trải qua giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt.

Lúc trước đối phương tùy tiện rời đi, đã tổn thương cô hai năm. Muốn quay lại bình thường không chút khúc mắc như trước kia, tạm thời cô không bước qua được bước này.

Nếu Chúng Hợp chịu đầu tư, lại là chuyện khác.

Đối phương là chuyên ngành này, cô lấy được tiền của Chúng Hợp có thể phát triển lên, mà không có áp lực nào. Hơn nữa kim ngạch của Chúng Hợp có thể bỏ ra, nhất định là vượt trên tưởng tượng, cũng đủ để cô trải rộng bản đồ trong lòng mình.



Một bên khác, trước cửa tòa nhà chính phủ của khu thành trung, một chiếc xe màu trắng chạy băng băng đến, dừng lại.

Trong xe, chỉ có một phụ nữ.

Người phụ nữ phối quần tây với áo sơ mi. Tóc ngắn đến tai, khí chất ôn hòa nội liễm.

Nhìn không ra tuổi thật, chỉ là trong từng cử động trong mắt ẩn chứa gì đó, ít nhất là không phải người hai ba mươi tuổi có thể có được.

Nâng cổ tay lên, bà ta liếc nhìn thời gian sau đó lấy điện thoại di động ra, giọng nói ôn hòa: “Trưởng khu Giang, tôi đến rồi.”

Giang Nghĩa Xương có chút bất ngờ là bà ta lại đến đột nhiên như thế, cũng may phản ứng nhanh, vội hỏi: “Ngài chờ một chút, tôi lập tức qua đó.”

Xuống lầu, cái nhìn đầu tiên về đối phương, Giang Nghĩa Xương không khỏi có chút sửng sốt.

Trong quá trình trò chuyện, ông ta nghĩ đối phương chỉ sợ đã khoảng bốn năm mươi tuổi rồi, hơn nữa từ ngôn từ ổn trọng mà phán đoán, còn là một nhân vật mạnh mẽ vang dội, tràn ngập khí tràng.

Lúc chính thức gặp ông mới phát hiện, người lai tên tiếng anh Ailie này cũng không khác gì người trong nước.

Thậm chí nếu như không phải sớm biết rõ thân phận của bà ta, Giang Nghĩa Xương không thể nào liên hệ bà với quản lý cấp cao của Chúng Hợp được.

Không kiêu căng, có rất nhiều sự ôn hòa đặc biệt của một người phụ nữ phương Đông.

Chưa nói đến dung mạo vô cùng xinh đẹp, cái nhìn đầu tiên bình thản không có gì, càng nhìn lại càng làm người ta cảm thấy bất thường, loại hình tràn ngập mị lực nữ tính.

Giang Nghĩa xương không dám chậm trễ, bước lên nắm tay: “Cô Ailie, phó thị trưởng Lưu đã nhắc đến ngài với tôi…. Tôi thật sự là trông trăng trông sao, chỉ sợ ngài không nhìn trúng nơi nhỏ nhoi của khu thành trung này…”

Người phụ nữ cười cười: “Trưởng khu Giang, nhà của tôi ở ngay tại Đông Dương, sao có thể không nhìn trúng. Lại nói, mấy năm nay thành phố Đông Dương nền kinh tế phát triển làm người ta mở mắt mà nhìn, tôi tin tưởng sau này sẽ có nhiều người để mắt đến nơi này.”

Giang Nghĩa Xương kinh ngạc: “Cái này tôi thật sự không nghĩ đến.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui