Con rể giả heo ăn hổ

Cho dù Hàn Vân không đề cập đến chuyện từ chức thì nó cũng nằm trong kế hoạch của Hàn Đông.

Anh vẫn đang chờ đợi khoản vay sáu tỷ từ ngân hàng gửi đến, rồi sau đó thử mở một phòng làm việc với Trịnh Văn Trác.

Chỉ có điều, Hàn Đông không muốn dựa dẫm vào ba hay người cô giống hệt như mẹ ruột của mình, bởi thế anh vốn chẳng đề cập đến những chuyện này trước mặt Hàn Vân.

Đến khu công nghiệp.

Đám người Giang Nghĩa Xương đã đợi sẵn từ sớm, bên cạnh còn có vài quản lý lớn lớn nhỏ nhỏ trong công ty, trông có vẻ xem trọng vô cùng.

Hàn Đông cũng được thơm lây, được người khác nhìn với vẻ xem trọng, không ít người mỉm cười lấy thuốc lá ra chào hỏi anh.

Hạ Mộng đứng trước cửa sổ phòng làm việc, cô nhìn xuống dưới qua lớp mành.

Hàm răng hơi nghiến lại, trong lòng thầm nghĩ chồng của mình đã tìm được chỗ dựa lớn, nhìn bộ dạng đắc ý của anh ấy kìa, chẳng phải chỉ có cô ruột làm cao thôi sao!

Khảo sát cũng chẳng có gì để khảo sát, với quy mô của nhóm tập đoàn, rót tiền đầu tư cũng sẽ nhắm một vài tập đoàn cụ thể.

Trừ phi có dự án nào rất tốt, chứ bằng không Hàn Đông cho rằng cô ruột của lựa chọn một vài công ty khoa học dễ phát triển.

Tình hình trong nước hai năm gần đây chính là như thế, Khưu Ngọc Bình cũng kinh doanh trong lĩnh vực khoa học này.

Mấy năm nay, từ một công ty nhỏ đã phát triển thành xí nghiệp lớn đáng giá 300 tỷ.

Đối với ngành nghề truyền thống, gần như đây là một thần thoại, nhưng thần thoại như thế này lại không hiếm ở trong ngành khoa học, nguyên nhân nằm ở tính bao phủ và tính tương thích của mạng, không còn bị hạn chế bởi khu vực, giảm tiền đầu tư và tiền thuê nhân viên.

Giống như những gì Hàn Đông đã nghĩ, Hàn Vân không có mấy hứng thú với những công ty thiên về thực thể, cũng chỉ khảo sát qua loa mà thôi. Thế nhưng bà ấy lại có hứng thú với vài công ty khoa học lác đác trong khu công nghiệp vô cùng, cứ truy hỏi mãi không thôi.

Suốt cả buổi chiều, cảnh tượng xoay quanh bợ đỡ đó cũng đã kết thúc.



Bóng đêm dần buông xuống, Hàn Đông đưa cô mình về nhà, nói chuyện với cô thêm một lúc rồi mới lái xe về nhà họ Hạ.

Anh vẫn chưa ly hôn với Hạ Mộng, dù có thế nào đi chăng nữa, nên về thì vẫn phải trở về.

Trong nhà, Hạ Mộng vẫn chưa tan ca, trên bàn ăn chỉ có hai mẹ con Cung Thu Linh và Hạ Minh Minh mà thôi.

Nhìn thấy anh vào, bọn họ đều quay sang nhìn anh.

Quần, giày và áo đều khiến cho đều khiến cho người khác cảm thấy anh rực rỡ hẳn lên.

Hạ Minh Minh cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, cô ta châm chọc: “Anh rể, có phải anh phát tài rồi không?”

Cô ta rất rành quần áo, nhìn đồ đạc trên người anh, e là ít nhất cũng phải mười mấy triệu. Với tiền sinh hoạt mỗi tháng ba triệu của anh, chắc chắn số quần áo này chính là hàng xa xỉ.

Quan hệ giữa Hàn Đông và mẹ con họ rất gượng gạo, anh trả lời qua loa cho xong rồi chuẩn bị đi về phòng ngủ.

Chỉ tiếc nỗi, dường như Cung Thu Linh gặp chuyện gì không vui, bà ta cứ sầm mặt xuống mãi rồi đột ngột lên tiếng: “Tôi nghe nói cô của cậu là quản lý cấp cao của nhóm tập đoàn?”

Hàn Đông đoán Hạ Mộng đã nhắn tin thông báo cho bà ta, anh quay người lại rồi gật đầu: “Đúng thế.”

“Cô của cậu cũng xem như là cô của Mộng. Tôi thật sự không hiểu được bà ta có ý gì, đi tham quan khu công nghiệp, không đầu tư thì thôi đi, thế mà còn sỉ nhục Mộng nữa…Thế nào hả, cậu nghĩ gia đình chúng tôi dễ bị bắt nạt sao. Cậu đừng có quên, vào lúc tính mạng ba cậu gặp nguy cấp, ai là người đã cứu…”

Hàn Đông không đủ kiên nhẫn để nghe nữa mà ngắt lời bà ta ngay: “Mẹ, không có ai sỉ nhục Mộng hết, nói phải nói là sỉ nhục thì cũng chỉ là tự chuốc lấy nhục mà thôi. Với lại con vẫn luôn nhớ ân tình của ba vợ khi ba gửi tiền cho con, mẹ không cần phải nhắc đi nhắc lại mãi.”

Cung Thu Linh nghẹn lời không thốt nổi thành tiếng, thấy Hàn Đông đã đi lên lầu, cơn phiền muộn và ngọn lửa giận dữ của bà ta dâng lên ngùn ngụt. Bà ta thấp giọng oán trách: “Đều là cái hạng vong ân phụ nghĩa, nhà họ Hạ có thông gia như nhà họ Hàn các người đúng là xui xẻo tận tám kiếp…”

Bước chân của Hàn Đông như bị đóng đinh ở cầu thang, anh không quay về phòng ngủ nữa mà bước xuống nhà ăn: “Mẹ, mẹ nói vong ân phụ nghĩa à? Ân ở đâu, nghĩa ở nơi nào?”

Cung Thu Linh nổi trận lôi đình, bà ta tát vào mặt Hàn Đông: “Cậu là cái thá gì mà dám hỏi tôi như thế! Tôi nói cho cậu biết, đừng nghĩ rằng có một chút tiền thì nhà chúng tôi phải nhìn mặt của cậu mà sống.”

Cái tát rất vang dội, cơ thịt trên gương mặt Hàn Đông giần giật, anh nhìn bà ta chăm chú: “Mẹ, mẹ là người lớn, đánh con mắng con cũng là lẽ hiển nhiên, nhưng ít nhất mẹ cũng phải nói lý, không vui thì tự chui vào cái xó nào đó, thích làm gì thì làm chứ đừng trút giận vào người khác. Đây là đạo đức là giáo viên của mẹ à?”

Lời lẽ bình thường của anh lại sắc lẻm như lưỡi dao, khiến cho bà ta giận dữ đến mức mắt muốn tóe ra lửa.

Bà ta lại giơ tay lên nhưng lại bị Hạ Minh Minh cản.

“Mẹ, mẹ làm gì thế, đây là…”

Đương nhiên cô ta chẳng có lòng tốt đến nỗi thay Hàn Đông chặn tai họa, chỉ cảm thấy sợ là anh rể đã nhịn đến cực hạn rồi.

Mẹ của mình mà tát anh ta thêm một cái nữa, chưa chắc Hàn Đông sẽ không đánh trả…

Có ngu ngốc như thế nào thì cũng là đàn ông. Nếu thật sự động tay động chân, cô và mẹ mình đều không thắng nổi.

Dù gì lúc Hàn Đông đánh bạn trai của cô ta, Hạ Minh Minh có ấn tượng rất sâu sắc về một người đánh lộn dứt khoát như Hàn Đông.

Với lại hai ngày nay ba mẹ có mâu thuẫn với nhau, nếu như mẹ mình mà còn xảy ra xung đột với Hàn Đông nữa thì trong nhà sẽ lộn xộn hẳn lên.

“Anh rể, anh đi nghỉ ngơi trước đi. Anh cũng thấy mẹ không vui rồi đó, đừng tính toán với bà ấy.”

Hạ Minh Minh cười cười, kéo tay Hàn Đông lên cầu thang.

Hàn Đông hất tay cô ta ra, nhanh chân sải bước về phòng.

Ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng anh, dường như có thể đốt rụi người ta trong nháy mắt.

Hàn Đông đã nhẫn nhịn đến cực hạn.

Anh khó tránh khỏi việc nảy sinh cảm giác thất vọng về Hạ Mộng, Cung Thu Linh và thậm chí là Hạ Long Giang.

Sau khi tắm rửa xong, Hàn Đông không tài nào ngủ nổi, trong đầu anh chỉ còn lại hình ảnh tương lai mịt mù.

Anh không hiểu nổi, mình còn có thể nhịn nhà họ Hạ bao lâu nữa.

Giữa lúc trằn trọc, sau mười hai giờ đêm, đột nhiên con chó Samoyed mà mẹ vợ nuôi sủa inh ỏi dưới phòng khách, phá tan sự yên tĩnh trong nhà họ Hạ.

Ở căn phòng bên cạnh, Hạ Mộng ở cửa ra.

Tiếng ồn ào rộ lên bên dưới phòng khách.

Hàn Đông loáng thoáng nghe thấy Cung Thu Linh bị sốt cao, Hạ Mộng đang gọi điện cãi nhau với Hạ Giang Long.

Anh mở cửa đi ra ngoài, đứng ở lan can nhìn xuống, Cung Thu Linh nằm trên ghế sô pha. Sau khi cúp máy, Hạ Mộng và Hạ Minh Minh cùng nhau đỡ bà ta ra ngoài…Rõ ràng rất nghiêm trọng.

Hàn Đông phát hiện trong nhà xảy ra biến cố lớn, bình thường chẳng chú ý mấy, đến hôm nay anh mới nhận ra đã ba ngày rồi ba vợ không có ở nhà.

Kết hợp với nội dung cuộc nói chuyện điện thoại của Hạ Mộng vừa nãy, có lẽ ba vợ của anh đang sống chung với người phụ nữ khác…Mấy ngày nay trông Cung Thu Linh cứ sống như người hậu mãn kinh sớm cũng là vì lý do này.

Anh và Cung Thu Linh có mâu thuẫn với nhau nhưng cũng không phải là người không hiểu chuyện.

Anh nghĩ thế rồi nhanh chân đi xuống lầu.

Bây giờ Hạ Mộng sốt ruột muốn khóc, từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy mẹ mình bị như thế bào giờ, nhiệt độ cao như nước sôi, còn không ngừng ăn nói lung tung.

Cô muốn đi nhanh hơn mà mình và em gái có lòng nhưng sức chẳng đủ.

Đột nhiên nhìn thấy một bóng người, giống như mình đã chụp được cọng cỏ cứu mạng, giọng nói của cô nghẹn ngào: “Hàn Đông, qua đây giúp đỡ đi!”

Hàn Đông không nghĩ ngợi nhiều, anh khom lưng ôm Cung Thu Linh lên rồi đi nhanh ra ngoài.

Hai chị em Hạ Minh Minh cũng hoảng loạn đi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui