Con rể giả heo ăn hổ

Thời gian giống như ngưng trệ lại, ba cặp mắt hội tụ với nhau giữa không trung.

Nghĩ đến tiếng hét chói tai của Hạ Minh Minh có thể đâm thủng màng nhĩ ngay lập tức: “A…”

Người đàn ông phản ứng cực nhanh, nhanh chóng đặt Hạ Minh Minh ở trên thân, ngăn cản ánh mắt của Hàn Đông, trách mắng: “Anh là ai, cút ra ngoài!”

Hàn Đông choáng váng, đấy là tình huống gì vậy? Có chút khác biệt so với tưởng tượng.

Người đàn ông không giống như đang khiếm nhã với Hạ Minh Minh, Hạ Minh Minh cũng hoàn toàn không có dấu hiệu bị cưỡng bách. Người đàn ông kia tám mươi phần trăm là bạn trai mà Hạ Minh Minh thường xuyên nhắc tới, gọi là Trần Bân gì đó.

Đại não như bị điện giật, anh ta cấp tốc ném những đồ vật vừa rồi mình vừa nhìn thấy ra khỏi đầu, nói năng lộn xộn: “Nhầm, hiểu nhầm, chỉ là hiểu nhầm! Thật có lỗi, thật có lỗi.”

Dứt lời liền xoay người rời đi, nghĩ thầm lần này xong đời rồi, lần này chơi lớn rồi!

Anh ta vốn là có lòng tốt, nhưng đoán chừng là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Phía sau là tiếng gấp gáp mặc quần áo và tức giận thở hổn hển của Hạ Minh Minh, tiếng mắng mỏ bạn trai, giống như oán trách Trần Bân làm loạn.

Hàn Đông tự biết mình đã gây họa, sau khi đem hành lý ném vào trong gian phòng liền ngồi trước bàn máy vi tính giống như một con ma, cái sự trắng nõn khiến trái tim người ta thình thịch như đánh trống đó bất giác xông vào trong đầu.

Tiếng bước chân đạp đi lên lầu lúc này dồn dập vang lên, từ tiếng bước chân Hàn Đông có thể phân biệt được một cách dễ dàng âm thanh đi đường của từng người, người tới chắc chắn là Hạ Minh Minh.

Tính cách của cô ta vội vàng nóng nảy, bước đi cũng nhanh.

Một giây sau, tiếng cửa phòng kịch liệt bị “đập” vang lên, Hạ Minh Minh ở phía sau cánh cửa nói: “Mở cửa cho tôi, mở cửa nhanh.”

Ngoại trừ cô ta, còn có người đàn ông gọi là Trần Bân kia có lẽ cũng ở đó.

Da đầu Hàn Đông tê dại.

Sợ cũng không phải sợ, nhưng ngộ nhỡ Hạ Minh Minh nói lung tung, không biết sẽ truyền đạt thành bộ dáng gì, cho dù Hạ Long Giang tin tưởng anh, nhưng nếu như có hiểu lầm, cũng sẽ long trời lở đất.

Trốn tránh chung quy lại cũng không phải là cách, anh tiến đến đứng cách cánh cửa giải thích: “Tôi tưởng rằng cô gặp nguy hiểm, thật sự có lỗi, tôi cái gì cũng không nhìn thấy!”

Không giải thích còn tốt, nghe thấy Hàn Đông giải thích như vậy, Hạ Minh Minh bén nhọn nói: “Họ Hàn kia, anh ít giả vờ giả vịt đi, anh rõ ràng là cố ý, chị của tôi thật sự là mù mắt, bây mà có thể coi trọng một con sói như anh!”

Giọng của cô ta càng lúc càng lớn, Hàn Đông sợ bảo mẫu trở về đột nhiên nghe được, đành phải mở cửa.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, một bàn chân hướng thẳng bụng anh mà đạp tới.

Chính là Trần Bân đột nhiên động thủ, sắc mặt âm trầm, vô cùng tức giận.

Hàn Đông có thể tránh, nhưng vì lo lắng nên ngập ngừng một chút.

Phịch một tiếng, bị người khác đạp lùi ra sau hai bước, bụng trước đau âm ỉ. Tư thế động thủ của Trần Bân rất không bình thường, hoặc là thường xuyên đánh nhau, hoặc là được huấn luyện qua ở môn võ cận chiến.

Hàn Đông phỏng đoán không sai, sở thích của Trần Bân đúng là võ cận chiến và quyền anh.

Cha là ông chủ của một trung tâm mua sắm nổi tiếng ở Đông Dương và có quyền thế.

Trần Bân người này tính cách cũng ương ngạnh và nóng nảy, yêu Hạ Minh Minh điên cuồng, quả thật chính là ổ giận trong bụng, hận không thể đánh chết đối phương.

Cơn tức giận nổi lên, làm gì còn so đo xem rốt cuộc Hàn Đông có phải anh rể tương lai của anh ta hay không.

Một cước rơi xuống, Trần Bân không muốn từ bỏ ý đồ, tiến lên đấm kết hợp mấy cú liên tục, chính xác và hung tàn.

Hàn Đông vừa lui vừa tránh vừa nói: “Nghe tôi nói được không!”

Hạ Minh Minh không ngờ bạn trai Trần Bân không nói lời nào liền động thủ, hơi sững sờ, khoanh tay dựa vào cánh cửa thơ ơ lạnh nhạt.

Từ lâu cô đã nhìn Hàn Đông không vừa mắt, bây giờ bị Trần Bân tặng cho một bài học, đúng là vừa hợp ý cô.

Hàn Đông tránh né mấy lần, thấy Trần Bân không buông tha, cũng cảm thấy giận.

Tìm khe hở trong đó, chân lò xo đá ngược lại, đúng chính giữa đầu gối đối phương.

Phanh một tiếng trầm đục, Trần Bân quỳ một chân xuống đất.

Hàn Đông một tay kẹp phần cổ anh ta, đem người anh ta nhấn ngã xuống.

Trần Bân kịch liệt giãy dụa, muốn đoạt lại thế chủ động.

Nhưng điều này đương nhiên là không thể nào, bản lĩnh của Hàn Đông là kinh nghiệm đúc kết giữa cái chết và máu tươi, cho dù hai Trần Bân đến đây cũng không có khả năng tạo thành uy hiếp đối với anh.

Tay kia bắt lấy cánh tay anh ta vung tới, bẻ ra sau lưng, khuôn mặt Trần Bân tiếp xúc thân mật với sàn nhà, hoàn toàn bị khống chế.

Khuôn mặt Trần Bân đỏ như máu, suốt ngày trước mặt Hạ Minh Minh nói khác mình đánh nhau lợi hại đến mức nào, không ngờ hôm nay anh ta bị ngã nhào như vậy.

Sĩ diện hão, anh ta hoàn toàn mất đi lý trí: “Có gan thì thả tôi…”

Hàn Đông không đợi Trần Bân tiếp tục mắng, một cước đá thẳng vào giữa bụng anh ta.

Lực lớn như vậy khiến cả người Trần Bân bị đá trượt ra ngoài.

“Anh…”

Hàn Đông không có biểu lộ gì trên mặt, thấy anh ta vẫn chưa ngậm miệng, ngay sau đó lại thêm một cú đá khác.

Hai lần, Trần Bân giống như con tôm cuộn tròn trên mặt đất, muốn ầm ĩ cũng không thể nói thành lời.

Hạ Minh Minh không ngờ tình thế lại thay đổi nhanh như vậy, kỹ năng đánh nhau của người anh rể phế vật này của mình đúng là cực kỳ thông thạo.

Không sai, chính là thông thạo, giống như ăn uống bình thường. Nếu như người bị đánh không phải là bạn trai của mình, Hạ Minh Minh thậm chí còn cảm thấy động tác của anh ra rất có tính thưởng thức, khiến cho yếu tố bạo lực trong thân thể người ta kích động mơ hồ.

Suy nghĩ vừa lóe lên, Hạ Minh Minh vội vàng chắn ở trước mặt Trần Bân, chặn Hàn Đông lại, nhìn anh chằm chằm và nghiêm túc giống như cọp mẹ bảo vệ cho cọp con.

Hàn Đông thở dài, bình ổn cảm xúc: “Tôi cũng không phải muốn cho hai người khó xử, nhưng sau khi nghe tiếng kêu cứu, tôi mới hiểu nhầm.”

Hạ Minh Minh bối rối và xấu hổ.

Thật ra chính bản thân cô cũng đoán rằng có lẽ là hiểu lầm, có thể tưởng tượng dáng vẻ mình mặc đồng phục y ta bị Hàn Đông nhìn thấy, cô ta lúng túng đến nghiến răng nghiến lợi.

Ai cần tên khốn này tốt bụng như vậy.

“Anh chờ đó cho tôi, trở về tôi sẽ đem chuyện này nói cho chị tôi biết.”

“Tùy.”

Hàn Đông phủi bụi đất trên quần áo, trực tiếp rời đi.

Anh đã bình tĩnh lại, chắc chắn là đã chọc giận cô em vợ này, nhưng giống như đây cũng không phải chuyện gì quá to tát.

Người nhà họ Hạ có một bệnh chung đó là thích sĩ diện.

“Anh là đồ hạ lưu, bà đây không giết chết anh mới là lạ!”

Hạ Minh Minh không thể làm gì, âm thầm nổi nóng, tức giận đỡ Trần Bân từ dưới đất lên.

“Còn có chút tiền đồ hay không, bình thường khoác lác tung trời, đến ngay cả Hàn Đông cũng không đánh thắng.”

Trong lòng Trần Bân không vui, lại bị Hàn Đông làm trò xấu ngay trước mặt Hạ Minh Minh, nghe những lời cay nghiệt chanh chua của Hạ Mộng, tức đến nổ phổi nói: “Em hãy nhìn xem, anh tìm người, nếu không giết chết tên cháu trai kia thì coi như anh ta gặp may.”

Nói xong, anh ta cầm điện thoại ra muốn bấm số điện thoại.

Hạ Minh Minh vội vàng đoạt lại: “Anh bị não tàn hãy sao, anh ta dù thế nào cũng là anh rể của em, nếu ba em biết anh dám đối phó với anh ta, cả đời này anh cũng đừng nghĩ muốn cưới em.”

Trần Bân bị nói trúng điểm yếu, khó hiểu nói: “Không phải em nói anh ta ở trong nhà em không có một chút địa vị nào sao?”

Hạ Minh Minh nhếch miệng: “Anh ta không có địa vị, ngay cả con chó cảnh của mẹ em cũng quan trọng hơn so với anh ta. Cũng không biết ba em đã bắt sai sợi dây thân kinh nào, bình thường anh ta ở dây, căn bản đều không cho phép người trong nhà nói điều gì thất lễ với Hàn Đông.”

“Vì sao?”

“Có trời mới biết, có thể là nhìn vào mặt mũi của chú Hàn.”

“Chắc có lẽ là như vậy rồi?” Trần Bân uất ức nói.

Hạ Minh Minh chớp mắt liền đưa ta một ý đồ xấu: “Việc này anh đừng nhúng tay vào, giao cho em là được. Không trị cho anh ta ngoan ngoãn, em sẽ không mang họ Hạ.”



Bị Hạ Minh Minh và Trần Bân quậy một trận như vậy, Hàn Đông đi ra ngoài định mua một ít đồ hỏi thăm cha của mình, sau đó liên lạc với Trịnh Văn Trác, mời anh ta tới nhà uống rượu.

Đợi đến khi trời sắp tối, Hàn Đông mới lên đường trở về.

Trên đường đi, anh không thể không suy nghĩ đến nội dung nói chuyện phiếm của mình và Trịnh Văn Trác.

Trịnh Văn Trác lúc này đang tham gia kinh doanh một công ty thám tử, phạm vi nghiệp vụ trước mắt chỉ có hai loại. Loại thứ nhất là chụp lén chuyện riêng tư của các minh tinh sau đó sang tay bán cho paparazi, loại thứ hai chính là chịu trách nhiệm lấy chứng cứ ly hôn, nói ngắn gọn cũng là chụp lén, giúp đỡ cố chủ được chia lượng tài sản cao hơn sau khi ly hôn.

Cá nhân Hàn Đông cảm thấy nghiệp vụ thứ hai rất thất đức, nhưng vì Trịnh Văn Trác đã nhiều lần giúp anh, hai người lại là anh em. Cho dù không quá thích tính chất của nghề nghiệp này nhưng trên miệng vẫn đồng ý chờ khi công ty thám tử chính thức kinh doanh, anh sẽ đi qua một thời gian…

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là không làm việc gì đi quá giới hạn.

Dù có thiếu tiền đến đâu, Hàn Đông cũng không thể đi ngược lại ý định làm người ban đầu của mình, nếu không sẽ khiến nghề quân nhân bị bội nhọ.

Đến nhà họ Hạ, đèn đường đều đã thắp sáng, xe của mẹ vợ, Hạ Mộng và Hạ Minh Minh đều ở đó.

Ngược lại không nhìn thấy xe của cha vợ, có lẽ là đi công tác.

Bình thường Hạ Long Giang đều rất bận rộn, ông nắm trong tay toàn bộ tập đoàn Chấn Uy, một tháng thì có ít nhất nửa tháng là đi công tác, Hàn Đông đã không gặp cha vợ ít nhất mười ngày.

Hôm nay anh cố ý về khuya, như thường lệ, trong phòng khách quá nửa là không có ai.

Nhưng rất kỳ lạ, sau khi anh mở cửa đi vào phòng khác, mẹ vợ Cung Thu Linh, Hạ Mộng và Hạ Minh Minh, ba mẹ con đều ở trong phòng khách.

Đồng thời, bầu không khí đặc biệt quỷ dị.

Nhất là mẹ vợ, ánh mắt nhìn anh quả thực giống như có thể chọc thủng người.

Một người phụ nữ năm mươi tuổi, nhưng những năm tháng lại không để quá nhiều vết tích trên khuôn mặt của bà.

Ngoại hình thanh lệ đoan trang, nước da trắng như tuyết, mùi vị phụ nữ vẫn còn. Nếu như không nói tuổi tác, ra ngoài sẽ rất nhiều người ngộ nhận là khoảng ba mươi mấy tuổi, đó cũng không phải chuyện lạ gì.

Theo những người khác nói, lúc còn trẻ Cung Thu Linh là một người phụ nữ xinh đẹp nổi tiếng ở gần đó, có rất nhiều người theo đuổi. Ngoại hình của hai chị em Hạ Mộng và Hạ Minh Minh đều là di truyền từ bà.

Bà sinh gia trong một gia đình dòng dõi Nho học, gia đình phần tử tri thức, bản thân bà là hiệu trưởng của một trường trung học cơ sở trọng điểm.

Cũng chính vì những điều này, Cung Thu Linh tự tạo ra giá trị quan mà bản thân tự cho là đúng, và có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng.

Ví dụ đơn giản nhất chính là bữa ăn, Hàn Đông ở trong bộ đội đã hình thành tướng ăn như hổi đói chính là bị Cung Thu Linh uốn trở về. Còn rất nhiều những chuyện khác, nghĩ lại vẫn cảm thấy đau lòng.

Tiếp xúc với người trong nhà này nhiều, anh cũng coi như là hiểu rõ một lượt.

Tư thế tam đường hội thẩm như vậy, rất rõ ràng là muốn kiếm chuyện.

Hàn Đông nói thầm, chẳng lẽ vụ tranh cãi buổi chiều, Hạ Minh Minh đã nói cho Cung Thu Linh rồi? Không phải chứ, dựa vào sự hiểu biết của anh về Hạ Minh Minh, cô ta chắc chắn sẽ giữ kín như bưng.

Dù anh có suy nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ xem rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra.

Bình thường Hàn Đông hận không thể cúng bái Cung Thu Linh, rất sợ gây chuyện, không thể đắc tội ở chỗ nào. Hơn nữa mình vừa mới đi công tác về, có thể gây ra chuyện lớn gì đến mức kinh thiên động địa mà muộn như vậy rồi bà ấy vẫn ở trong phòng khách đợi mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui