Vẻ mặt Trương Thác tức giận đứng ở cửa phòng làm việc.
Trong nháy mắt nhìn thấy Trương Thác, gương mặt cô hiện lên vẻ vui mừng, thế nhưng rất nhanh đã biến mất, cô nhìn mấy vị quản lý bộ phận trước người, sau đó phất phất tay, “Các người đi trước đi.
”
Những người quản lý bộ phận này nhìn ra tình hình không đúng, vội vàng rời đi.
Lâm Thuỳ Hân từ trên ghế văn phòng đứng lên, cầm lấy một hộp trà, nắm vài miếng, bỏ vào trong một cái chén trà, “Vừa trở về sao? Sao không nói một tiếng, em để cho người đi đón anh”
Trương Thác t gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thuỳ Hân, “Viện phúc lợi là em để cho người ta tháo dỡ sao?”
“Anh đã biết điều đó?” Lâm Thuỳ Hân cố ý hỏi một câu, kỳ thật, khi nhìn thấy biểu tình phãn nộ của Trương Thác, cô cũng đã nghĩ tới.
Trương Thác hỏi: “Tại sao phá hủy nhà phúc lợi!”
“Kiếm tiền thôi, còn có thể vì cái gì nữa” Lâm Thuỳ Hân cầm lấy ấm đun nước, đổ nước sôi vào cốc trà.
“Vậy bọn trẻ đâu?”
“Em sắp xếp một nơi cho bọn họ ở trước, đợi qua một thời gian, một viện phúc lợi mới có thể một lần nữa xây dựng lại”
Lâm Thuỳ Hân bưng chén trà đi về phía Trương Thác, “Thôi nào, uống nước trước đi”
Trương Thác cũng nhìn chén trà Lâm Thuỳ Hân đưa tới một cái, “Em rất thiếu tiền sao? Em muốn bao nhiêu, anh có thể cung cấp cho em, có thể là hàng trăm tỷ!”
Đây là lần đầu Trương Thác nổi giận với Lâm Thuỳ Hân, cũng là lần đầu tiên anh thực sự tức giận Lâm Thuỳ Hân.
Lâm Thuỳ Hân khế cười, “Tiền anh đưa cho em, cùng tiền em kiếm được, là hai loại khác nhau, anh cũng đã đầu tư, hẳn là hiểu được, cơ hội ở trước mắt, cũng không nên…”
“Cái rắm!” Trương Thác rống to một tiếng, “Phá viện phúc lợi kiếm tiền! Làm thế nào em có thể nghĩ một cách thiển cận như vậy? “
“Nếu không thì sao?” Lâm Thuỳ Hân đặt chén trà trên tay, nửa tựa vào bàn làm việc của mình, “Viện đặt ở nơi đó, em không lấy, sớm muộn gì cũng có người lấy, tiền này em không kiếm được, sớm muộn gì cũng có người đi kiếm! Chẳng lẽ, em là một thương nhân, muốn nhìn người khác lấy số tiền này vào túi sao?”
Trương Thác nhìn chằm chằm Lâm Thuỳ Hân, trong mắt Trương Thác tràn ngập nghi vấn và khó hiểu, hiện tại Lâm Thuỳ Hân hoàn toàn không phải người thiện lương trong ấn tượng của anh, cô không giống như ngày đó, mang đến sự ấm áp, ngược lại giống như mùa đông khắc nghiệt.
Trương Thác đột nhiên cười, lắc đầu, xoay người, từ cửa phòng làm việc của Lâm Thuỳ Hân đi ra ngoài.
Trương Thác vừa ra khỏi cửa phòng làm việc, vẻ mặt lo lắng của thư ký Lý đã chạy tới.
“Anh Trương, anh…” Lý Thanh nhìn Trương Thác bước nhanh, lại nhìn Lâm Thuỳ Hân trong văn phòng, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trương Thác rời khỏi tòa nhà Nhất Lâm, anh cảm thấy có chút mê mang, nhìn ánh nắng rực rỡ treo trên bầu trời, Trương Thác đi về phía một khu dân cư bình thường, sờ sờ túi quần, mở một gian phòng ra, phòng ốc rất gọn gàng, trong góc hai chậu hoa đã nở rực rỡ, thế nhưng biết, hai chậu hoa này, cũng chỉ có thể nở thêm một tháng nữa cũng héo tàn.
Anh tưới nước cho hoa, sau đó ngồi trên sô pha, Trương Thác dâng lên một cảm giác mệt mỏi thật mãnh liệt trong lòng.
Trong lòng phiền não càng ngày nhiều, hiện tại anh chỉ muốn ngồi ở chỗ này, không quan tâm đến cái gì, cũng không nghĩ đến chuyện gì nữa.
Sáu giờ chiều, thời tiết chuyển lạnh một chút, Trương Thác mở cửa phòng, đi ra ngoài, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, trên đó có một địa chỉ do thư ký Lý gửi tới, là nơi viện trưởng Thôi và bọn nhỏ hiện tại đang ở.
Trương Thác tìm địa chỉ, là một khách sạn ba sao, khách sạn này thuộc sở hữu của Nhất Lâm.
.