Khí ở bụng nhanh chóng chuyển động, Trương Thác bước đến từng bước, muốn đi giết người trung niên áo đen.
Hai thanh đao trong tay người trung niên áo đen vô cùng sắc bén, có khả năng giết người vô hình.
Trương Thác thành thạo quyền pháp của nhà họ Bách, hai tay thủ hình hổ hạc, khi thì hóa thành bọ ngựa, khi thì như rắn, lúc lại như chim ưng.
Trong thời gian ngắn ngủi, hai người đã so đấu được hơn mười chiêu.
“Ha ha! Không hổ là truyền nhân của ông Lục, lại có được thực lực cỡ này, nếu đặt vào giữa Chúc Thị tuyệt đối có thể đảm đương vị trí đứng đầu, đáng tiếc.
.
” Ánh mắt người trung niên áo đen ngoan độc, dùng đao đâm thẳng vào ngực Trương Thác.
Đối mặt với thanh đao của người trung niên áo đen, Trương Thác nhanh chóng lùi về phía sau, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng, anh vừa mới đánh ra rất nhiều thú hình, nhưng không có cách nào gây ra chút thương tích cho đối phương, thậm chí không thể phá vỡ lưới đao của đối phương, toàn bộ thú hình đều bị thanh đao của đối phương đánh tan.
Trương Thác biết rất rõ thời gian để bản thân làm chủ khí còn quá ngắn, không có phương hướng tu luyện phù hợp cho nên muốn tiến bộ chỉ có thể chậm rãi lần mò.
Thực lực của anh lúc trước còn có thể so sánh với các gia tộc thấp hơn, nhưng bây giờ phải đối mặt với gia tộc Chúc Thị đứng thứ chín, thì có chút vượt quá khả năng.
Phải biết rằng, bây giờ Chúc Thị đang ở nhà họ Chúc, họ chỉ là một bộ phận rất nhỏ, đương nhiên ở trong tộc có rất nhiều người khác.
Người trung niên áo đen trước mắt có thể dẫn theo một chiến đội đồng nghĩa người này ở Chúc Thị rất có địa vị, nhưng ông ta cũng không phải người mạnh nhất, bởi vì người mạnh hơn ông ta còn rất nhiều!
Người trung niên áo đen này, miệng thì nói không muốn trở thành kẻ địch với Trương Thác, nhưng khi ra tay thì chiêu nào chiêu nấy đều là chí mạng.
Hai con mãnh hổ lại nhảy ra giúp Trương Thác giải vây, giúp Trương Thác thoát được hai thanh đao hiểm hóc mà người trung niên áo đen đâm tới.
Công kích của người áo đen rất mãnh liệt, chỉ với hai thanh đao khí vô hình bức Trương Thác liên tiếp lui về.
So với hoàn cảnh bất lợi của Trương Thác bên này thì đám người Bạch Trình lại chiếm được ưu thế.
Tuy rằng cao thủ Ngư Khí của Chúc Thị rất nhiều nhưng kinh nghiệm chiến đấu của đám Bạch Trình lại quá phong phú, cho dù thua về số lượng cũng có thể đánh ngang tay, mà rất nhiều Địa Ngục Hành Giả đã chiếm được thắng lợi áp đảo, những võ giả bình thường của Chúc Thị đành phải ngậm đắng nuốt cay, dù sao nhân số cũng cách biệt quá lớn.
Các Địa Ngục Hành Giả phân tán đến khắp mọi nơi trong nhà họ Chúc, tiến hành một cuộc tìm kiếm.
“Tuy thực lực chẳng ra sao nhưng không thể không nói, quản lý thật phù hợp” Người trung niên áo đen cười lạnh, một lưỡi đao khí to lớn lặng lẽ hình thành ngay phía sau Trương Thác, mũi đao nhắm thẳng vào giữa lưng Trương Thác.
Đối mặt với người trung niên áo đen này, Trương Thác phải cố gắng hết sức nhưng không hề tuyệt vọng bỏ cuộc, anh tự hỏi phải làm thế nào mới phá bỏ được lưỡi đao của đối phương chứ.
“Đến đây đi, cho tôi thấy truyền thừa của ông Lục mạnh như thế nào!” Người trung niên áo đen lại vung đao, đánh về hướng Trương Thác.
Đối mặt với đao khí của người trung niên áo đen, Trương Thác tránh né theo bản năng, nhưng vừa mới cử động, anh lập tức cảm thấy không thích hợp.
“Không tốt!” Trong lòng Trương Thác giật mình, cả cơ thể chấn động, một lớp khí lập tức bao trùm toàn thân.
Ngay lúc lớp giáp khí vừa hình thành, một sức mạnh mang theo lực xuyên thấu cực mạnh từ sau lưng Trương Thác đánh úp lại, phá vỡ lớp giáp khí hộ thể của Trương Thác.
Vào thời khắc mấu chốt, Trương Thác xoay người lại, đao khí vốn dĩ đâm vào tim của anh cắt qua ống tay áo Trương Thác, kéo theo một mảng máu thịt, máu tươi lập tức chảy ồ ạt.
.