Họ ăn mặc bình thường, không nhìn ra vẻ nhà giàu nào hết nhưng vẻ mặt tràn đầy sự tự tin lấn át hết cả những người lái xe Marriott đến đây.
Hai cậu thanh niên nói chuyện với nhau về Lâm Ngữ Lam ngồi phía trước, trong ánh mắt toát lên ý đồ xấu xa, một cậu cứ thi thoảng lại liếm liếm môi.
“Cô nói Tô Thị muốn hợp tác với Chúc Thị chúng tôi sao?
Tô Thị mấy người xếp thứ mười, chúng tôi xếp thứ chín, cho dù là hợp tác thì cũng không nên để một người bình thường không có tiếng nói như cô đến bàn bạc chứ?” Một cậu thanh niên nói.
Cậu ta chính là người đã đứng cạnh Chúc Thái Hòa vào cái đêm Chúc Thị tập kích đảo Ánh Sáng.
Lâm Ngữ Lam mỉm cười, lắc E đến hợp tác với mấy cậu mà là nhà họ Tô.
Tôi là chủ của nhà họ Tô, Lâm Ngữ Lam”
“Nhà họ Tô?” Một cậu thanh niên vẻ mặt tỏ vẻ cười nhạo: “Một gia chủ cổ võ thế gia như cô dựa vào cái gì mà đòi nói chuyện hợp tác với chúng tôi? Dựa vào khuôn mặt này của cô á”
Lâm Ngữ Lam lấy ra một bản vẽ để lên mặt bàn.
Hai cậu thanh niên Chúc Thị liếc mắt nhìn nhau rồi mở bản vẽ ra, nhưng vừa nhìn thì cả hai đều tròn mắt.
“Đây là tụ linh trận phải không?”
Hai cậu thanh niên Chúc Thị nhìn Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam mỉm cười, không nói gì.
Thật ra cô cũng chẳng biết bản vẽ ấy vẽ cái gì.
Hôm nay mang bản vẽ này đến tìm người của Chúc Thị chẳng qua là muốn cược một ván.
Hai cậu thanh niên Chúc Thị nhìn Lâm Ngữ Lam không nói gì liền coi như cô ngầm thừa nhận rồi.
“Tại sao Tô Thị lại xây dựng tụ linh trận?”
“Không ai biết ở đây có điều gì huyền bí”
Hai người mỗi người một câu phỏng đoán.
Sau đó lại nhìn Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam vừa cười vừa nói: “Hai cậu cầm bản vẽ này về đi.
Còn đằng sau bản vẽ này ẩn chứa điều gì thì đợi các cậu suy nghĩ xong rồi chúng ta thương lượng tiếp.”
Lâm Ngữ Lam nói xong đứng dậy luôn, cầm túi xách định đi về.
“Đợi đãi!” Một cậu thanh niên Chúc Thị gọi Lâm Ngữ Lam lại, cậu ta cau mày hỏi: “Cô muốn gì?”
Lâm Ngữ Lam chẳng hề quay đầu mà nói: “Tôi muốn nhà họ Tô”
“Nhà họ Tô ư? Cô muốn nhà họ Tô thì e là một bản vẽ này chưa đủ để xem như một lợi thế đâu.” Người này của Chúc Thị cười, đương nhiên cậu ta hiểu ý của Lâm Ngữ Lam là gì.
Bây giờ nhắc đến Tước Thành chỉ có Tô Thị chứ không có nhà họ Tô.
Nếu muốn có lại nhà họ Tô thì chỉ có một cách, đó là không còn Tô Thị!
“Không sao hết.” Lâm Ngữ Lam nhún vai: “Chỉ cần mấy cậu suy nghĩ kỹ rồi, lợi thế chúng ta có thể bàn bạc tiếp”
“Vậy sao?” Cậu thanh niên Chúc Thị nhếch miệng cười cợt: “Nếu tôi nói tôi muốn có được cô thì sao?”
“Tùy cậu thôi” Lâm Ngữ Lam trả lời rồi bước lớn đi về.
Tên thanh niên Chúc Thị kia nhìn bóng lưng cuốn hút của Lâm Ngữ Lam lại liếm môi lần nữa.
Cậu thanh niên còn lại nói: “Anh, nếu anh thực sự muốn cô †a thì bây giờ em đi trói cô ta bắt về ngay, anh…”
“Không cần” Tên Chúc Thị lắc đầu: “Mặc dù cô ta rất được nhưng bây giờ lấy đại sự làm trọng.
Nếu bản vẽ này là thật, Tô Thị muốn xây dựng tụ linh trận thật thì rõ ràng là họ đã phát hiện ra thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi.
Nếu thứ đó rơi vào tay Chúc Thị chúng ta thì hai anh em mình còn lo sau này không có gái sao?”