Con Rể Quyền Quý


Đối diện với một đao này của Bạch Trình, Chúc Thái Hòa không chọn đón nhận trực diện mà chọn né tránh.
Thị tộc từ trước đến nay luôn hùng mạnh, lại bắt đầu né tránh sự tấn công của đảo Ánh Sáng.

Nhìn một màn này khiến các thế lực lớn nhiệt huyết sôi trào.
“Lão già Khương, trạng thái của mấy đứa trẻ của đảo Ánh Sáng này không ổn, cháu gái ông, cô bé…” Trước căn nhà gỗ, ông già áo tím lao tới nói với ông già áo vàng.
Ông già áo vàng trên mặt thoáng hiện tia căng thẳng: “Chúng cưỡng ép nâng cao khí thế của mình, tuy có thể nâng cao sức mạnh to lớn trong thời gian ngắn, nhưng di chứng để lại cũng vô cùng nghiêm trọng”
Ông già áo tím nhíu mày nói: “Là chuyện gì khiến những đứa trẻ này liều mạng như vậy chứ?”
“Chỉ có một” Ông già áo trắng luôn im lặng chợt lên tiếng: “Lần này đảo Ánh Sáng đã mất đi một người Sáu người Bạch Trình tiến vào trong đám người Chúc thị, trong nháy mắt đã cướp đi hơn mười sinh mạng của thế hệ sau Chúc thị.


Chúc Viễn Nguyên đứng gần đó đã tham gia vào trong trận chiến, còn Chúc Bình Phong, con trai của Chúc Thái Hòa thì trốn đằng sau Lâm Ngữ Lam với vẻ sợ sệt.
Trong mắt Lâm Ngữ Lam mang vẻ kích động, nhìn chằm chằm sáu người của đảo Ánh Sáng vừa tới.

Nhưng sự kích động đã chậm trãi biến mất theo thời gian.
“Không thể nào! Bọn người Bạch Trình đã tới rồi, Trương Thác đâu… Trương Thác đâu…” Lâm Ngữ Lam cố gắng muốn tìm bóng dáng của Trương Thác, nhưng chỉ có sáu người tới đảo Ánh Sáng, vừa lướt qua một cái căn bản không có Trương Thác.
Hy vọng vừa dấy lên trong lòng người phụ nữ lại tan biến một lần nữa.
“Tại sao quân vương không xuất hiện!” Cũng có người chú ý tới điều này.

Trương Thác được gọi là quân vương Địa ngục, mỗi khi có trận chiến ở đảo Ánh Sáng, thế nào quân vương cũng dẫn đầu chỉ huy, nhưng hôm nay không thấy bóng dáng của anh.
“Chẳng lế đảo Ánh Sáng đã chìm thật rồi, chỉ còn sáu vị vương sống sót trên đảo, quân vương đã không còn nữa?” Có người lên tiếng nói, trên mặt mang theo vẻ cô đơn.
“Không thể nào!” Có người lắc đầu thật mạnh: “Sao quân vương có thể không còn chứ!”
Trương Thác không chỉ là lãnh tụ sức mạnh của đảo.
Ánh Sáng, còn là lãnh tụ về tinh thần, có anh thì đảo Ánh Sáng mới là đảo Ánh Sáng thật sự.
Hai mắt Bạch Trình đỏ hoe, đến cả đao lớn màu đen trong tay cũng thoáng hiện một tia sáng màu đỏ nhàn nhạt: “Cẩu tặc Chúc thị, hôm nay tôi muốn ông đền mạng cho anh của tôi!”
Bạch Trình rống lên, một đao nặng nề chém tới Chúc Thái Hòa, một tia sáng đỏ nhạt cuồng bạo tản ra từ trên lưỡi đao, cỏ khô trên đất đều bị cắt đứt bởi một đao này.

Đám người Vị Lai hiển nhiên cũng đều rất nóng nảy, nhưng trên người họ không có thứ ánh sáng màu đỏ nhạt như trên người Bạch Trình.
Ánh mắt Vị Lai nhìn Bạch Trình với vẻ phức tạp, khế quát: “Ngu ngốc, kiềm chế cảm xúc”
“AI” Bạch Trình ngửa mặt lên trời hét lớn, trên mặt lộ vẻ điên cuồng.
“Hôm nay, phải giết Chúc thị!” Giọng nói thầm thấp của Tóc Đỏ bóp vỡ đầu một đứa trẻ Chúc thị, máu tươi tung tóe: “Dùng máu của mọi người để tế anh cả”
“Giết!” Hai thanh loan đao trong tay Alex không ngừng xoay tròn, giống như giọt máu chảy với tốc độ nhanh chóng, hơi chạm vào sẽ chết ngay lập tức.
Nguyệt Thần không lên tiếng, nhưng độ tàn nhãn khi cô ta ra tay cũng chẳng hề kém cạnh người nào, cây roi dài quấn quanh tay, quất một cái ai cũng phải tránh ba phần.
“Để Chúc thị này, nợ máu trả máu!” Hải Thần vung trường đao màu lam của anh ta lên kéo theo nước mưa đầy trời.

Anh †a vốn là chúa tể trên biển, có sự cảm ứng thân thiết đặc biệt với nước.
Mưa phùn kéo dài trên tay Hải Thần đã biến thành từng lưỡi dao sắc bén.
Một ông lão lớn tuổi tuy dáng người gầy gò, nhưng tốc độ không hề chậm.


Pease – người quản lý đảo Ánh Sáng lần đầu tiên sau nhiều năm đi ra khỏi đảo Ánh Sáng, một lần nữa bắt đầu việc giết người của ông ta.
Giọng nói của sáu người trên đảo Ánh Sáng, đều khiến người có mặt ở đó tim đập nhanh.
Chẳng lẽ, quân vương địa ngục đó, chủ nhân đảo Ánh Sáng, thật sự đã chết rồi?
Truyền thuyết về thế giới ngầm, từng khơi dậy một cuộc cách mạng, quân vương địa ngục lật đổ vương hội, thật sự chết rồi sao?
Đảo Ánh Sáng trong lời nói của mọi người, đã nói ra đáp án cho những người có mặt ở đó.
Hoa Hồng Trắng có thể nhìn thấy nước mắt của mình rơi xuống trong mưa, lúc trước người đàn ông đó, chỉ dùng một ánh mắt, đã làm cô ta sợ đến hai chân mềm nhũn, anh ta thật sự sẽ thua? Anh ta thật sự sẽ chết?
Lâm Ngữ Lam đứng ở đó, khuôn mặt xinh đẹp sớm đã ướt đẫm, cô phân biệt không rõ đâu là nước mưa đâu là nước mắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận