Con Rể Quyền Quý


Vài người của Bạch Trình siết chặt nắm tay lại, nhìn chằm chằm vào Chu Lộc Lam.

“Mày bắt lão đại của tao vào tù chín năm! Mày làm như vậy là đang hủy hoại anh ấy!”
Lúc này khí cơ của Bạch Trình cũng lớn mạnh như trong cái đêm không mưa đó.

“Anh ta đã vi phạm các quy tắc của hội Thần Ẩn, đã bị nhốt vào ngục tù, tôi là Thần Phạt Sử của Thần Ẩn, chẳng qua chỉ là đang thực hiện nhiệm vụ của mình mà thôi” Chu Lộc Lam nói.


“Thực hiện nhiệm vụ à?” Bạch Giang Nam nở nụ cười, lần này ông ta xuất hiện là có hai mục đích.

Thứ nhất là để cho những người thuộc các thế lực ngâm này bước vào thế giới luyện khí giả.

Thứ hai là nghe ngóng tung tích của Trương Thác.

Bạch Giang Nam nhìn chằm chằm vào Chu Lộc Lam, lên tiếng nói: “Thần Phạt Sử của Thần Ẩn, tôi hỏi anh sư đệ đó của tôi đã vi phạm vào quy tắc nào của hội Thần Ẩn của anh vậy!”
Chu Lộc Lam quát lên: “Anh ta chủ động kích động những cuộc chiến tranh giữa các thị tộc, tàn sát các thành viên của Chúc Thị!”
“Ha ha” Bạch Giang Nam cười nhẹ: “Nếu anh đã nói sư đệ của tôi là một thành viên của hội Thần Ẩn, Chúc Thị tàn sát nhà họ Chúc, cậu ấy ra tay với Chúc Thị thì có tội gì cơ chứ?”
“Tự mình hành động là có tội!” Chu Lộc Lam nói: “Nếu ông không hài lòng với kết quả của phán quyết, ông có thể đưa nó lên cấp cao của hội Thần Ẩn”
“Tự mình hành động là có tội à?” Bạch Giang Nam chế nhạo một câu: “Tôi nghĩ gán tội cho người khác, mới là có tội đấy!”
Chu Lộc Lam vô thức lùi lại phía sau một bước: “Họ Bạch kia, ông có ý gì?”
“Ý gì sao?” Bạch Giang Nam tiến lên phía trước một bước, đây là lần đầu tiên ông ấy có hành động từ sau khi bước vào.


Cửa Thanh Đồng này: “Chu Lộc Lam, tôi cho anh một cơ hội, nói cho tôi biết sư đệ của tôi đang ở đâu!”
“Sao hả, ông muốn cứu anh ta à?” Trên mặt Chu Lộc Lam lộ ra vẻ vui đùa, vào đúng lúc Chu Lộc Lam vừa định mở miệng nói chuyện, thì từ bên cạnh vang lên một tiếng quát lớn.

“Chúc Thái Hòa, ông điên rồi!” Tô Văn Việt nhìn Chúc Thái Hòa với vẻ mặt không dám tin, ông ta ôm chặt lấy ngực mình, vào khoảnh khắc đó Chúc Thái Hòa đã tung đòn tấn công bất ngờ vào ông ta.

“Điên rồi sao? Tôi nghĩ người bị điên rồi phải là ông mới đúng, Tô Văn Việt!” Chúc Thái Hòa hét lớn: “Tô Thị các người đã xây dựng trận pháp linh khí bốn phương ở Châu Xuyên, các người muốn làm gì!”
Tô Văn Việt nghe vậy chợt sửng sốt một hồi, sau đó ánh mắt hướng về phía Lâm Ngữ Lam đang đứng trong đội ngũ của Tô Thị: “Đồ đê tiện! Cô dám bán đứng tôi!”
Chúc Thái Hòa cười ha ha: “Tô Văn Việt, ông đã đồng ý hứa hôn cô gái này với Chúc Thị của chúng tôi, bây giờ cô ấy là người của Chúc Thị chúng tôi, nói vài lời với người bố chồng tương lai này mà cũng gọi là bán đứng ông hay sao?”
Tiêu Minh Đức người vẫn luôn không hề nói năng gì, cũng vì năm chữ trận pháp linh khí bốn phương mà phát ra âm thanh: “Tô Văn Việt, ông đã thành lập trận pháp linh khí bốn phương sao?”
Tô Văn Việt siết chặt nắm đấm, ông ta thực sự không hề nghĩ tới từ khi nào mà Lâm Ngữ Lam này đã móc nối quan hệ với Chúc Thị, làm như thế thì có ích lợi gì cho cô chứ? Cô chỉ là đàn bà phụ nữ, thực sự cho rằng có thể nhận được một phần lợi ích từ Chúc Thị hay sao?

Tô Văn Việt hoàn toàn không thể nghĩ tới rằng Lâm Ngữ Lam sẽ làm như thế này, bởi vì trong đó căn bản là chẳng có lợi ích gì để bàn cả!
“Họ Tô kia, ông xây dựng trận pháp linh khí bốn phương này là có mưu tính gì, trong lòng rõ mười mươi là Tô Thị các người muốn tuyển chọn quân binh phải không?” Chúc Thái Hòa tiến lên một bước, trong tay siết chặt thành một vòng khí.

Hai vị cao thủ cảnh giới ngưng khí kia của Chúc Thị cũng bước ra ngoài, tạo thành một hình tam giác với Chúc Thái Hòa, bao vây Tô Văn Việt trong đó.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận