Con Rể Quyền Quý


Cơ Thịnh Nhân nhìn thấy vị Thần Phạt Sử đã cùng nhau chiến đấu rồi, hét lớn vào những người của thế lực ngầm ngay tại chỗ: “Mau, thu dọn đồ đạc của các người rồi rời đi ngay”
Các thế lực ngầm lớn vừa nghe vậy, không còn chần chừ gì nữa, ngay lập tức di chuyển, chạy ra khỏi Cửa Thanh Đồng.

Chu Lộc Lam trơ mắt nhìn đoàn người cầm linh thạch chuồn đi nhưng không có bất kỳ cách nào cả, dưới sự tấn công của Bạch Giang Nam gã căn bản là không dám phân tâm.

Hiện trường ngay lập tức rơi vào một cuộc hỗn chiến.

Người của Chúc Thị và Tiêu Thị nhằm vào Tô Văn Việt, bên cạnh Tô Văn Việt cũng có hai vị cao thủ ngưng khí, mặc dù số lượng người của Chúc Thị và Tiêu Thị rất đông, nhưng cả hai nhà đều có ý đồ riêng, không có ai bằng lòng liều một mất một còn với Tô Thị, dưới sự liều mình phản công của Tô Văn Việt, tạm thời bất phân thắng bại.


Còn Bạch Giang Nam đang một mình chiến đấu với bốn vị Thần Phạt Sử, nhất thời cũng không thể hạ gục bốn người của Chu Lộc Lam.

Bạch Giang Nam rốt cuộc thì cũng chỉ là đang ở giai đoạn cuối của cảnh giới ngưng khí, nên cũng không có vượt trội hơn nhóm người của Chu Lộc Lam quá nhiều, danh tiếng của ông †a vẫn là nhờ Lục Giả Hành nâng đỡ lên.

Tình hình ở hiện trường bỗng chốc trở nên hỗn loạn cực kỳ, có người nhân cơ hội chạy ra khỏi cửa Thanh Đồng, còn có người thì chui vào bên trong thạch thất, vẫn muốn tìm kiếm một số bảo vật dù trong tình cảnh hiểm nghèo với hy vọng truy cầu phú quý.

Bên trong Cửa Thanh Đồng, có đủ những bảo vật khác nhau đang cất giấu.

Đây là trận chiến giữa các cảnh giới ngưng khí, e rằng cho dù là cảnh giới ngự khí, ở trong trận chiến này, chỉ cần hơi bất cẩn một chút sẽ lâm vào cảnh trở thành bia đỡ đạn.

“Cô nhóc Khương, đưa đám nhóc này rời đi đi!” Bạch Giang Nam đánh ra một chiêu, rồi nói với Khương Nhân.

Vị Lai gật đầu, kéo theo Bạch Trình chạy ra khỏi Cửa Thanh Đồng.

Bạch Trình cũng không còn cố chấp nữa, anh ta biết rất rõ tình trạng của bản thân mình hiện tại, ở lại nơi đây không chỉ không giúp ích được thêm chút xíu gì, mà còn có thể gây trở ngại cho lão tử của mình.

Nhóm người nhanh chóng chạy ra ngoài Cửa Thanh Đồng.


Trong Cửa Thanh Đồng, chỉ còn lại các vị cao thủ khí ngưng, vẫn còn đang giằng co.

Trong trận chiến này, hầu như trong lòng mọi người dường như đều đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, biết rằng nó sẽ đến, nhưng không biết khi nào nó sẽ đến, đến bây giờ đã bắt đầu chiến rồi, tuy rằng ngoài mặt đa số đều chỉ đang thăm dò, nhưng mọi người đều hiểu rõ trận chiến này nhất định phải có người chết.

Chúc Thị đã không thèm quan tâm đến thể diện của Tô Thị nữa rồi, Tiêu Thị tạm thời bị cuốn vào giữa, nếu như lần này Chúc Thị và Tiêu Thị đều không có thiệt hại, vậy thì sau này người đứng giữa là Tiêu Thị nhất định sẽ chịu sự lôi kéo từ hai thị tộc còn lại, còn đối với trận chiến này, Tiêu Thị vẫn luôn vờn mồi mà không hề thực sự ra sức.

Chúc Thái Hòa muốn chém Tô Văn Việt trước, ông ta bằng lòng làm người cầm đầu là bởi vì sau khi chém Tô Văn Việt xong ông ta sẽ rất có lợi.

Bây giờ, hơn một nữa bản vẽ của Tô Thị đều đang nằm trong tay Chúc Thái Hòa, chỉ cần chém Tô Văn Việt, vậy thì món đồ mà Tô Thị âm mưu đoạt được cũng sẽ tự nhiên mà rơi vào trong tay của Chúc Thị và cái giá mà Chúc Thị phải trả, không gì khác chính là trả lại nhà họ Tô cho Lâm Ngữ Lam, đối với Chúc Thị mói nói thì đây chẳng qua chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.

Tất cả những ai đang chiến đấu ở đó đều có một quả cân đặt đầy sức nặng của lợi ích trong trái tim.


Phía trên hang động.

Một thanh thần kiếm màu vàng sẫm dài năm mét từ trên không bổ xuống, trực tiếp chĩa thẳng vào người áo đen.

Khuôn mặt của người áo đen kinh hãi, không dám cứng rắn cản lại, anh ta mới phát hiện ra Trương Thác vẫn chưa hề dùng toàn bộ thực lực.

Người áo đen muốn tránh thanh kiếm khổng lồ trên bầu trời này, vừa lùi lại một bước thì nghe thấy sau lưng có tiếng nói vâng lên.

“Ý thức chiến đấu giống như rác rưởi vậy”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận