Con Rể Quyền Quý


Cơ thể người áo đen sửng sốt, thân thể chợt chấn động, có hơi cứng ngắc quay đầu xoay người lại, một mũi kiếm màu vàng sãm cắm vào giữa lưng anh ta rồi xuyên qua khỏi lồng ngực.

Thanh trường kiếm trong tay Trương Thác tan biến, hai bàn tay siết chặt năm đấm, mãnh liệt đánh vào lưng người áo đen.

Người áo đen giống như một viên thiên thạch, rơi thẳng xuống vách núi sâu hơn mấy trăm mét.

Nghe thấy một tiếng “bùm” vọng lại, người áo đen ngã xuống đất, mặt đất lún thành một cái hố sâu, nếu không có khí bảo vệ cơ thể, lúc này anh ta nhất định đã bị ngã thành bùn nhão luôn rồi.

Nhưng mặc dù có khí, thì lúc này người áo đen vẫn bị thương không hề nhẹ, thanh kiếm khí đó xuyên qua cơ thể anh †a, đã tạo ra tổn thương cực kỳ to lớn cho anh ta.

Lúc này, Chúc Viên Nguyên mang theo hai người Lâm Ngữ Lam và Chúc Bình Phong, vừa đi ra khỏi cửa hang động liền nhìn thấy người mặc áo đen ngã xuống đất.

“Cút đi!” Người áo đen hét lên một tiếng rất lớn, đánh ra một dòng khí trực tiếp đẩy ba người Chúc Viễn Nguyên ra, văng thẳng vào bên trong hang động, anh ta không dám do dự chút nào, sát khí trên người Trương Thác đã khiến cho anh †a hoàn toàn sợ hãi rồi.


Chúc Viễn Nguyên nhìn bóng dáng của người áo đen, lớn tiếng quát: “Đi trước đây! Vẫn còn người sẽ tới đây, chúng tôi không thể ở chỗ này được”
Sau khi Chúc Viễn Nguyên nói xong, anh ta mang theo.

Lâm Ngữ Lam và Chúc Bình Phong, sải bước chạy về phía xa.

Liên tiếp mấy chục bóng người chạy ra khỏi hang động đều là người của các thế lực ngầm, sau khi những người này chạy ra ngoài, đã trực tiếp bỏ đi mà không hề dừng lại thêm một giây phút nào.

Sâu trong hang động, bên trong Cửa Thanh Đồng, cuộc chiến càng lúc càng ác từ phút đầu thăm dò lẫn nhau đã giờ biến thành ra đòn giết người liên tục.

Bốn người của Chu Lộc Lam và Bạch Giang Nam đánh nhau không phân cao thấp.

“Bạch Giang Nam, ông thực sự muốn trở thành kẻ thù của hội Thần Ẩn chúng tôi hay sao?” Chu Lộc Lam gầm lên một tiếng lớn.

“Chém chết anh thì hội Thần Ẩn làm sao có thể biết được chứ?” Phía sau Bạch Giang Nam, một con hổ mắt xếch trán trắng đang không ngừng phát ra tiếng gầm thét.


Nhìn thấy cảnh tượng này, bốn người Chu Lộc Lam đều có hơi run sợ rồi.

“Không thể nào! Làm sao cậu có thể một chân bước vào cảnh giới phú thần được chứ!” Bốn người bên phía Chu Lộc Lam trợn tròn cả mắt, tất cả đều mang vẻ mặt không thể nào tin nổi.

“Tôi hỏi anh một lần cuối, sư đệ của tôi đang ở đâu!” Bạch Giang Nam vung tay, con hổ mắt xếch trán trắng đang ở sau lưng đó bổ nhào về phía trước.

“Ở nhà lao địa ngục!” Chu Lộc Lam lên tiếng nói: “Ông muốn cứu anh ta, là chuyện mơ mộng hão huyền, trừ phi là hội Thần Ẩn của chúng tôi cam lòng thả anh ta đi”
“Nhà lao địa ngục!” Vẻ mặt Bạch Giang Nam ngay lập tức trở nên khó coi, đương nhiên là ông ta biết chung quy thì nhà lao địa ngục này là nơi như thế nào, đó là nhà lao duy nhất của hội Thần Ẩn, độc nhất vô nhị từ xưa đến nay trong lịch sử của hội Thần Ẩn, biết bao nhiêu người đã bị ném vào nhà lao địa ngục nhưng không có một ai có thể từ nơi đó thoát ra ngoài.

“Bạch Giang Nam, Trương Thác vẫn là thành viên của hội Thần Ẩn chúng tôi, chín năm sau, anh ta tự nhiên sẽ ra tù thôi” Chu Lộc Lam cất lời, vừa nói gã vừa dùng mắt ra hiệu với ba người còn lại.

Ba người còn lại gật đầu, trong tay thực hiện những ấn pháp kỳ lạ và phức tạp.

“Các người không phải là đang tuyên án, mà là mưu sát!”
Bạch Giang Nam gào lớn, con hổ mắt xếch trán trắng ở trước mặt lao thẳng về phía Chu Lộc Lam.

Nhìn thấy con hổ mắt xếch trán trắng đã tới ngay trước mắt, Chu Lộc Lam quát lên một tiếng lớn: “Chính là bây giờ, xuất!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận