Trương Thác trầm ngâm một chút, lấy một bản công pháp từ trong căn phòng ra, nghiêm mặt nói: “Thế thì văn tự trong này chắc là em cũng không biết, anh đã xem qua nó gần giống như chữ phồn thể, em quay về thử tra xem sao, lý giải sẽ có một chút khó khăn, nhưng pháp môn này so với các pháp môn luyện khí khác mạnh hơn nhiều, đừng nói cho kẻ nào biết.
”
Quyển công pháp này là lúc Trương Thác đi ra, đám người trong lồng giam Địa Ngục giao cho anh, hi vọng Trương Thác có thể giúp bọn họ truyền thừa công pháp này.
Hàn Như Ôn nhìn thấy vẻ mặt trịnh trọng của Trương Thác, cô biết thứ này rất quan trọng cho nên cô cẩn thận cất quyển công pháp này và linh thạch kia đi.
Trương Thác nhìn chằm chằm cặp mắt to sáng của Hàn Như Ôn, nói: “Hàn Như Ôn nhớ kỹ nửa năm này rất là quan trọng, hôm nay sư huynh đã nói với anh rằng, đa số thế lực ngâm đều sẽ tiến hành luyện khí, bọn họ sẽ bước vào thế giới luyện khí, kể từ đó mặc kệ là thế lực ngầm, hay là người thế giới luyện khí, đều sẽ nghênh đón một trận tiến hóa, tình hình thế giới trong nửa năm này chắc chắn sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn, mỗi một người đều muốn ở trong thời gian nửa năm này, tìm cho mình một chỗ đứng, rốt cuộc là ở thế lực ngâm phổ thông làm hoàng đế, hay là bị chém giết ở trong thế giới luyện khí”
“Em hiểu rồi” Hàn Như Ôn gật đầu nói: “Lần này Lưỡi Đao tổ chức hội nghị khẩn cấp, chắc là bàn luận chuyện này”
Trương Thác để tay lên vai Hàn Như Ôn nói: “Trong nửa năm này, khẳng định sẽ phát sinh rất nhiều biến hóa, cô ở Lưỡi Đao, nhất định phải cẩn thận, thế cục loạn lạc Lưỡi Đao cũng không an toàn, chờ anh thu xếp xong chuyện đảo Ánh Sáng, anh sẽ báo cho em biết vị trí mới của chúng tôi, có khó khăn gì đừng gượng ép chống đỡ, hiểu chưa?”
“Yên tâm đi em không còn là em của trước kia nữa” Hàn Như Ôn mỉm cười, chủ động rang hai cánh tay, cho Trương Thác một cái ôm.
Sau khi ôm Trương Thác, Hàn Như Ôn vô thức nắm thật chặt hai tay, ánh mắt lộ ra một tia tham lam, nhưng cũng chỉ mấy giây, Hàn Như Ôn giấu đi sự tham lam trong ánh mắt, lưu luyến không rời buông Trương Thác ra: “Em phải đi rồi nếu không người của Lưỡi Đao có thể sẽ tìm đến đây”
“Chú ý an toàn.
”
“Yên tâm” Hàn Như Ôn sải bước đi đến cửa căn phòng, kéo cửa phòng ra, nói: “Ngược lại là anh, phải chú ý an toàn đấy”
Nói xong, Hàn Như Ôn ra khỏi phòng, cố nén xúc động muốn nhào vào trong lồng ngực của Trương Thác, cô đóng cửa phòng lại, rời khỏi nơi này.
Nhìn bóng lưng Hàn Như Ôn rời đi, trong lòng Trương Thác có một chút cảm giác khó chịu, nhưng anh biết rõ, hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để anh nói đến chuyện yêu đương cái gì đó, toàn bộ thế giới ngầm đều sắp biến thiên rồi, chuyện chờ anh đi làm còn nhiều lắm.
Đêm khuya đám người Bạch Trình đều uống say khướt nằm ở trong phòng khách sạn, Trương Thác an toàn trở về ở tận đáy lòng mỗi người đều cảm thấy vui vẻ, tin tức này cũng truyền đến đảo Ánh Sáng, nghe nói người trên đảo cũng nâng cốc chúc mừng một nửa người trên đảo đều uống say.
Nửa đêm hai giờ, Trương Thác ngồi ở bên cửa sổ khách sạn, lấy ra quyển sách hôm nay ở trong hang động nhặt được.
Lúc trước mai táng ông già Lục, tuổi tác Trương Thác còn nhỏ, chỉ biết căn cứ vào di ngôn của ông già Lục trước lúc chết, làm cho ông một cái mộ Thanh Đồng, mộ chân chính của Lục Giả Hành cũng không ở bên trong Thần Huyền, còn trong mộ Thanh Đồng có cái gì Trương Thác hoàn toàn không biết.
Khi đó Trương Thác còn chưa phải là quân vương thế lực ngầm, càng không biết đến sự tồn tại của khí, ở phương diện này có thể nói là tỉnh tỉnh mê mê.
Trương Thác ngồi ở bên cạnh cửa sổ nghiên cứu nửa ngày, cũng không biết rốt cuộc cái quyển sách này là dùng để làm gì, chỉ có thể cất đi trước chờ đến khi anh quay về đảo lại nghiên cứu tiếp, quyển sách này cứ để sau này có thời gian chậm rãi nghiên cứu vậy.
Trương Thác nhìn lên bầu trời đêm, thân ảnh của Lâm Ngữ Lam bất tri bất giác hiện lên bên cạnh cửa sổ, âm thanh của Hàn Như Ôn quẩn quanh bên tai anh.
Trương Thác lắc đầu, gạt suy nghĩ trong lòng ra một bên, lúc trước anh phải đi đại chiến với nhà họ Chúc và Chúc thị, kết quả trận chiến kia là gì, chính Trương Thác cũng không dám chắc, anh chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng, mượn chuyện Lâm Ngữ Lam phá bỏ và xây lại viện mồ côi, phát sinh cãi lộn với Lâm Ngữ Lam, khiến những con mắt núp ở trong bóng tối nhìn thấy, lại thuận thế tuyên bố đảo Ánh Sáng và Tô thị không qua lại nữa, chính là sợ đánh xong một trận, nếu như mình thất bại chỉ sợ Lâm Ngữ Lam cũng sẽ bị liên luy.
Lúc ấy, Chúc thị có thể diệt cả nhà họ Chúc, đã chứng minh rằng đây không phải một đám thiện nam tín nữ.
.