Con Rể Quyền Quý


Trong nháy mắt khi thấy Trương Thác đó, tất cả mọi người cùng nhau phát ra âm thanh hưng phấn.

“Lão đại, tôi biết chắc là anh sẽ không chuyện gì đâu, ha ha ha!” Ferreth phát ra một tiếng cười to, chen từ trong đám người đi ra ngoài.

Liizach cũng đi theo sau Ferreth, ni Lão đại, rốt cuộc một tháng này anh đã đi đâu, tình báo của chúng ta căn bản là không thể thăm dò được một chút tin tức nào về tung tích của anh”
Trương Thác lắc đầu, nói: “Nói ra rất dài sau này tôi sẽ từ từ kể cho các người nghe”
“Đúng rồi, uống rượu mới là chuyện quan trọng nhất, lão đại hôm nay nhất định phải uống với chúng tôi một chén, nếu anh còn không xuất hiện, chỉ sợ mộ của anh cũng phải đứng lên” Ferreth cười nói.

“Được” Trương Thác vung tay lên, nói: say không về!”

Cho dù hai mươi tiếng trước, người trên đảo biết tin Trương Thác không có việc gì, nhưng bây giờ nhìn thấy Trương Thác, trong lòng vẫn không thể kìm nén được kích động.

Trương Thác dùng tròn một giờ đồng hồ, mới đi đến Đêm nay không pháo đài cổ ở trung tâm hòn đảo, số lượng người ít đi một chút, bên ngoài lâu đài cổ không ngừng có tiếng hoan hô, mọi người uống rượu chúc mừng.

Sau khi Trương Thác đi vào lâu đài cổ, ngay lập tức, anh đi đến chỗ ở của Chúc Nguyên Cửu.

Sau khi Chúc Nguyên Cửu tỉnh lại, vẫn luôn ở trong pháo đài cổ dưỡng thương.

Trên người Trương Thác, có hai quyển sổ quỷ dị, một quyển là hôm trước anh lấy từ trong cửa thanh đồng ra, còn có một quyển là lúc trước Chúc Ngọc Linh giao cho Trương Thác.

Đối với hai quyển sổ này, ngay cả một đầu mối để lý giải Trương Thác cũng không có.

Trong pháo đài cổ rất nhiều căn phòng.

Bên ngoài một căn phòng, Chúc Ngọc Linh thanh tú xinh đẹp động lòng người đang đứng ở nơi đó, cô đã biết tin tức Trương Thác trở về, nhưng cô không có ra ngoài nghênh đón Trương Thác, mà là ở chỗ này đợi anh.

“Nhóc con, đang sững sờ cái gì đây?” Trương Thác đi đến phía sau Chúc Ngọc Linh, võ võ bả vai Chúc Ngọc Linh.


Cô nhóc kinh ngạc một chút, mạnh mẽ quay đầu, mới phát hiện ra Trương Thác đang đứng ở phía sau mình, cô cũng không có chú ý Trương Thác đến từ lúc nào.

Lúc Chúc Ngọc Linh thấy Trương Thác, đầu tiên là sửng sốt mấy giây, sau đó hô to một tiếng, trực tiếp bổ nhào vào trong lồng ngực của Trương Thác, nước mắt không nhịn được chảy ra.

Trước ngực Trương Thác, truyền đến âm thanh nức nở của Chúc Ngọc Linh.

“Trương… Anh Trương Thác, quá tốt rồi, anh… Anh không có việc gì”
Trong khoảng thời gian Trương Thác biến mất, mỗi ngày Chúc Ngọc Linh đều tự trách mình, nếu không phải chuyện của nhà mình, Trương Thác cũng sẽ không xảy ra xung đột với Chúc thị, nếu như Trương Thác thật sự có chuyện gì đó, cả một đời này Chúc Ngọc Linh cũng sẽ không tha thứ cho mình.

“Được rồi, tôi thì có thể có chuyện gì được chứ, cô đừng quên, tôi là quân vương Địa Ngục đó.

” Trương Thác vuốt cái đầu nhỏ của Chúc Ngọc Linh.


Sau lưng Trương Thác, vang lên một thanh âm “kẹt kẹt”.

Cửa phòng bị đẩy ra, Chúc Nguyên Cửu chống cây gậy, còng lưng đi ra, sắc mặt của ông còn có chút tái nhợt, dù sao tuổi tác của Chúc Nguyên Cửu cũng đã lớn, lại không luyện khí, chịu đựng tra Tân Như thế không chết, chỉ sợ cũng còn nửa cái mạng.

“Biết cậu không có việc gì, ông già này cũng yên tâm rồi”
Chúc Nguyên Cửu nhìn Trương Thác, mở miệng nói.

Trương Thác quay đầu nhìn thoáng qua, cười nói: “Ông già ông cũng chưa chết, tôi làm sao có thể chết trước được, xem ra, tình huống của ông không phải rất tốt, phải dùng tới gậy “Tinh khí tổn thất, sợ là sau này không thể đứng thẳng người được nữa” Chúc Nguyên Cửu thổn thức một tiếng, sau đó tiếp tục nói: “Đến đây đi, tôi biết cậu có rất nhiều đồ vật muốn hỏi tôi, Ngọc Linh, đừng quấy rầy anh Trương Thác của cháu nữa”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận