“Có người ở bên ngoài, tiếp tục giả bộ ngủ đi” Trương Thác dùng âm thanh cực nhỏ nói thầm vào tai Hàn Như Ôn.
Hàn Như Ôn gật đầu, vùi đầu nằm ở trên giường.
Cửa phòng bị người ở ngoài chậm rãi mở ra, tiếng ngày của Trương Thác vô cùng lớn, người đẩy cửa phòng đợi vài giây, sau đó đóng cửa lại.
Sau vài phút, một tiếng đập cửa thật mạnh vang lên.
“Ai?” Trương Thác đột ngột mở cửa, chỉ thấy Ba Địch đang đứng trước.
“Ối” Trương Thác cố ý tỏ vẻ thở phào nhẹ nhóm: “Ba Địch ông có việc gì sao?”
“Anh em, tiếng ngáy của cậu to tới mức tôi ngủ ở sảnh khách sạn cũng nghe được, vậy mà cậu vẫn ngủ nè” Ba Địch cười nói.
Trong phòng, Hàn Như Ôn ngồi dậy khỏi giường, day day đôi mắt buồn ngủ, ngơ ngác hỏi: “Ai vậy?”
Ba Địch nhân cơ hội nhìn thoáng vào bên trong, nhìn đến Trình Hoài Thấm còn đang ngủ say trên giường, trên gối còn chảy nước miếng, trong mắt lóe lên tia thoải mái.
“Ba Địch, trước khi anh ngủ, chúng ta nói chuyện một chút đi” Trương Thác đi ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Trương Thác vừa mới khép cửa lại, Hàn Như Ôn đã bật dậy lay Trình Hoài Thấm, sau đó gọi điện thoại cho đám Tê Thiên và Trần Minh Quang, thiết bị liên lạc của bọn họ được xử lý đặc thù nên không có chuyện bị vô tín hiệu.
Nhưng mà, điều khiến Hàn Như Ôn không ngờ chính là khi cô gọi điện đến thì thấy giọng nói của Tề Thiên có chút mơ màng, hiển nhiên là Tê Thiên đang ngủ.
Đối với một người kinh nghiệm phong phú thì không thể phạm sai lầm căn bản như vậy được.
Ngoài cửa phòng, Ba Địch châm một điếu thuốc cho mình, sau đó ném cho Trương Thác một điếu.
Trương Thác xua tay cự tuyệt: “Anh Ba Địch, có phải có mối làm ăn gì tốt không hử? Gần đây mấy anh em nóng sắp bốc lửa rồi”
“Haha” Ba Địch nheo mắt nở nụ cười một chút: “Người anh em, sinh ý thì có, chỉ là không biết cậu có giành được hay không mà thôi”
Trương Thác vừa nghe được những lời này của Ba Địch liền hiểu rõ, anh ta muốn đến đây để tìm hiểu kỹ về anh, Trương Thác trực tiếp trả lời: “Muốn bao nhiêu hồn?”
Thứ gọi là mấy hồn, chính là mấy cái mạng.
Trương Thác không có trả lời thẳng vấn đề của Ba Địch, hỏi lại một câu như vậy là để Ba Địch không đoán được Trương Thác đang lo lăng.
“Không cần hồn” Ba Địch lắc đầu: “Tôi muốn thứ khác”
“Ha, xem ra ông anh Ba Địch được người ta mời đến đàm phán nhỉ?” Trương Thác kéo tay ghế dựa có chút cũ nát, ngồi lên: “Anh Ba Địch đây làm việc cho ai? Anh không muốn nói sự thật thì anh em chúng tôi cũng không dám nhận.
Đại ca chúng tôi ở đây tuy không nổi tiếng gì nhưng có rất nhiều kẻ thù, đừng để cuối cùng tôi phải làm công việc của kẻ thù”
Ba Địch híp hai mắt, tỉ mỉ đánh giá Trương Thác, sau đó nói: “Shazan.
”
“Hừ, tướng quân khu Bắc” Trương Thác lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Chỉ sợ tướng quân Shazan sống sót không dễ dàng gì, các người không thiếu tên, không cần hồn, có phải là muốn.
.
”
Trương Thác không nói hết ý, ánh mắt vẫn nhìn về hướng trung tâm thành phố, ý tứ biểu hiện rất rõ ràng.
Chỗ anh nhìn trong thành phố chính là nơi có mỏ vàng, cũng chính là cội nguồn vàng bạc của cả thành phố.
Ba Địch cũng kéo một chiếc ghế đẩu ra ngồi xuống đối diện Trương Thác: “Người anh em, bây giờ đang là tình huống gì chắc cậu cũng hiểu được, hướng gió của cả khu vực này đều thay đổi rồi, tất cả mọi người đều ở dưới, thực lực của cậu không tồi, nên tìm cho chính mình một đường lui đi”
Trương Thác lắc lắc đầu: “Tôi nói này anh Ba Địch, anh quá để mắt đến tôi rồi, tôi chỉ là chân chạy vặt, cấp trên quyết định như thế nào, sao tôi có thể nói chính xác được chứ”.