Phía sau nhà đá trước của thành Hoàng Kim, Trần Minh Quang nhìn ngọn lửa ngoài thành mà nhíu mày.
“Không sao” Tề Thiên lắc đầu: “Tuy rằng loại xe bọc thép này được gọi là quan tài di động, nhưng nắp quan tài không thể dễ dàng mở ra”
Giống như đang xác nhận lời của Tê Thiên.
Hơn mười đoàn lính đánh thuê chạy lại phía xe bọc thép, bọn họ nghe thấy tiếng súng bắn vang lên, cửa sổ tấm thép của được mở ra,súng máy hạng nặng từ bên trong bản ra phía ngoài, ngay sau đó đã quật ngã vô số đoàn dong binh đang chạy đến.
“Một lũ ngu ngốc” Người của Bố Lôi đoàn đang trốn ở một căn phòng, trơ mắt trông thấy hơn mười đội dong binh bị đánh úp: “Nếu Berger dễ giết như vậy, làm sao có thể chỉ huy đến mấy vạn quân đội”
Sáu thành viên đội Đao Nhọn, thong dong ngồi trong một nhà hàng, tiếng lửa đạn bên ngoài giống như không có tí quan hệ nào với bọn họ cả”
Cửa nhà hàng, đột nhiên bị người ta đạp ra.
Trương Thác một mình xuất hiện trước cửa, lập tức thu hút sự chú ý của 6 người đội Đao Nhọn.
Nhìn thấy chỉ có Trương Thác ở đây, sáu người đều lộ ra vẻ giễu cợt.
“Bạn nhỏ, để mày về nhà bú sữa mẹ, tại sao mày còn chạy lung tung ở đây vậy?” Một người đứng dậy, nhìn về phía Trương Thác, bóp chặt nắm tay.
Trương Thác quay người đóng cửa nhà hàng lại.
“Các vị, tôi có chút chuyện muốn hỏi” Trương Thác cười nhẹ đi tới người gần anh nhất.
Người của Đao Nhọn liếc nhau qua lại, tất cả đều đứng lên: “Anh bạn nhỏ, tao sẽ cắt đầu của mày làm bóng đá: “Tôi đây cũng rất mong chờ” Trương Thác ngoáy tai.
Trước cửa thành Hoàng Kim, khắp nơi đều là ánh lửa, tiếng hét kêu la thảm thiết không ngừng.
“Ngay bây giờ!” Tê Thiên hét lớn.
Viên Suất trong tay cầm một chiếc điều khiển từ xa đơn giản, khi Tê Thiên hô to ra lệnh, đã nghe thấy một tiếng nổ mạnh vang lên, quả bom đầu tiên được đám Tề Thiên trôn xuống đã nổ, mang theo đám lửa lớn và đá vụn, thuốc nổ của họ được chôn ở những nơi không có dân ở, tuy có uy lực lớn, không gây nguy hiểm đến tính mạng người khác, nhưng lại khiến người ta hoảng sợ, dễ dàng làm cho mọi người trong thành hoảng sợ, tất cả đều hô lên chạy ra ngoài đường.
Đoàn lính đánh thuê vốn mai phục ở cổng thành tấn công Berger cũng bị ảnh hưởng bởi vụ nổ.
“Đứa ngu nào làm vậy!” Người trong đoàn Bố Lôi giận dữ nói, trận nổ mạnh như vậy làm cho phục kích của bọn họ rối lên, biến mai phục trở thành một mảng hỗn độn.
Đừng nghĩ bên Berger ít người, những đoàn dong binh đang phục kích Berger, cũng không phải đoàn kết, mọi người lúc muốn giết Berger, càng phải đề phòng đồng đội ra tay.
Sau khi gây ra vụ nổ, Tê Thiên và những người khác không ở lại nữa, quay người và lao thẳng về phía nhà tù thành Hoàng Kim.
“Trần Minh Quang, phía kia chuẩn bị thế nào rồi?” Tê Thiên vừa chạy vừa hỏi.
“Không có vấn đề gì, tôi đã thông báo trước với Lão Ngữ rồi”
“Tốt” Tê Thiên hít sâu một hơi: “Chúng ta chỉ có duy nhất một cơ hội, nhất định phải nắm chắc lấy, đã đến lúc phải liều mạng rồi”
Trong thành Hoàng Kim, lửa cháy khắp nơi,tiếng súng không ngừng vang lên.
Mà trong Thành Chủ Phủ, Anna đang cầm một ly rượu vang đỏ, nhàn nhã nằm trên sofa, hưởng thụ hai cô hầu gái đang xoa bóp.
Ba Địch chạy đến trước mặt Anna.
Anna nhấp nhẹ rượu vang trong ly, nói: “Xem ra người của Lưỡi Đao đã động thủ rồi nhỉ”.