Con Rể Quyền Quý


“Không” Một giọng nói trong trẻo của người phụ nữ vang lên: “Không phải là dự cảm, là chắc chắn người đàn ông đó, anh ấy chắc chắn sẽ trở về”
Mấy tên thành viên của thế lực ngâm đang nói chuyện phiếm quay đầu liền nhìn xem thì thấy một người con gái xinh đẹp khoác áo lông nhung màu trắng, bước từng bước đến.

“Hoa hồng trắng” Một người kêu ra tên của người phụ nữ đó.

Người phụ nữ đang nói chuyện là người đứng đầu của Hoa Hồng Gai.


Hoa Hồng Trắng nhìn về phía mấy người đó, mở miệng nói: “Mấy người vẫn chưa gặp trực diện người đàn ông ấy, lúc các người trực tiếp tiếp xúc với anh ấy thì sẽ cảm giác được, anh ấy giống như là một hòn núi lớn nguy nga tráng lệ, trên thế giới này giống như là không có chuyện gì mà anh ấy không làm được, chỉ cần đứng ở đó anh ấy cũng sẽ làm cho từ trong nội †âm của người ta phát ra một cảm giác tin tưởng, anh ấy nhất định sẽ trở về, nhất định”
Nghe những lời của hoa hồng trắng nói, trong mắt của những người vừa nói chuyện phiếm khi nãy đều mang theo vài phần kích động, bọn họ không có phụ thuộc vào thị tộc, mà là lựa chọn dựa vào ba thế gia lớn, nguyên nhân là vì cái gì, nguyên nhân chính là không muốn nhìn thấy sự đăng đỉnh đột ngột của thị tộc.

Nếu người đàn ông đó trở về, với thủ đoạn của anh thì sớm muộn gì thị tộc cũng bị anh dẫm nát dưới chân.

Trong lúc mấy người này đang tràn ngập mong chờ ở trong lòng thì bỗng có một tiếng quát ở bên cạnh vang lên.

“Các người nói cái gì vậy!”
Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bước đến.

Nhìn thấy người phụ nữ trung niên này, trên mặt của mấy người đó đồng thời lộ ra vẻ khinh thường.

Người phụ nữ này, tên là Trần Phượng Ái, là vợ của người đứng đầu của thế lực ngầm hàng hải Phi Hồng.


Lúc trước, sau trận chiến Thần Huyền, thị tộc bị tổn thất nghiêm trọng, liền quảng sự giúp đỡ ra cho các thế lực lớn, không có một thế lực ngầm nào ủng hộ thị tộc, kết quả Trần Phượng Ái liền giết chết chồng, đem theo cả một Phi Hồng gia nhập vào giới thị tộc, sau khi được thi tộc cấp cho quyền cao liền đem theo cao thủ thị tộc ức hiếp không ít các thế lực ngầm, làm cho càng ngày càng nhiều thế lực ngầm chống không lại sức ép, liền quy hàng thị tộc, cuối cùng tạo thành cái thế cục hai phe phái như ngày nay.

“Chúng tôi nói cái gì thì liên quan đến việc của bà à?” Một tên thủ lĩnh của thế lực ngầm khó chịu nói với Trần Phượng Ái.

“Ha ha” Trần Phượng Ái liền bật cười thành tiếng: “Nếu như các người tuỳ tiện nói chuyện, thì tôi không quản đến, nhưng tôi giống như nghe người nào đó nhắc đến nghiệt dư của đảo Ánh Sáng”
Trần Phượng Ái từng bước từng bước tiến tới, lớn tiếng nói: “Thế lực ngầm hiện tại, là thế giới ngầm của thị tộc chúng ta, đảo Ánh Sáng so với đại nhân của thị tộc ngay cả con chó cũng không bằng”
Giọng nói của Trân Phượng Ái rất lớn, làm cho tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.

Khi nghe đến câu đảo Ánh Sáng cũng không bằng một con chó của Trần Phượng Ái, trong ánh mắt của rất nhiều người lộ ra vẻ tức giận, vừa vặn thay lại ở bên trong Chúc thị nên cũng không dám hó hé gì.


Nhưng thật ra đám người của thị tộc nghe nói như vậy, trên mặt đều lộ ra vẻ vô cùng hài lòng, và vẻ mặt đáng lẽ ra là nên như vậy.

Trần Phượng Ái nhìn thấy sự hài lòng trên mặt của đám người thị tộc, liền nhìn những người đó cười cười lấy lòng.

Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh hoa hồng trắng mở miệng nói: “Trần Phượng Ái, nếu tôi nhớ không lầm thì lúc trước cô và chồng cô bị thế lực ở bên ngoài đuổi cùng giết tận, là hành giả địa ngục cứu các người một mạng? Nếu như không có đảo Ánh Sáng thì bốn năm trước cô đã bị người ta đem cho chó ăn rồi”
Trần Phượng Ái nghe thấy như vậy, liền chống nạnh hai tay trên eo: “Ý của cô là tôi phải mang ơn đội nghĩa đảo Ánh Sáng à?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận