Con Rể Quyền Quý


Quân vương vừa xuất hiện, đám thị tộc thực sự dám hung hăng ngang ngược như vậy nữa sao? Phải biết rằng, đám người nhân đồ vương, đã mai táng mấy cường giả đứng đầu của ba thị tộc lớn, lại càng không muốn nhắc đến chủ nhân của đảo Ánh Sáng nữa rồi.

Tin tức quân vương địa ngục xuất hiện, dường như hơn mười giây, liền thông qua những con đường truyền tin di động, công bố ra bên ngoài, mà những người đang ngồi trong phòng khách của Chúc thị, tất cả cũng nhận được tin tức, có người vui có người buồn rời khỏi phòng, bước nhanh về phía cửa lớn của Chúc thị.

Đám người Hoa Hồng Trắng cũng dắt tay bước đến cửa lớn của trang viên Chúc thị, trên mặt của mỗi người đều tràn đầy vẻ hưng phấn.

Trong khoảng thời gian này, áp lực mà thị tộc mang đến cho các thế lực ngầm thực sự là quá lớn rồi, làm cho mỗi người đều cảm giác được có một tảng đá lớn rơi trên đỉnh đầu, hơn nữa không biết khi nào thì tảng đá lớn lại rơi xuống, làm cho bản thân tan xương nát thịt.


Mọi người đều đi về hướng cửa của trang viên, thậm chí còn ảo tưởng rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra, quân vương địa ngục sẽ lấy tư thế vô song, quét sạch thị tộc, mang người phụ nữ của bản thân anh đi?
Trong lúc mọi người còn đang ảo tưởng thì chợt có một giọng cười lanh lảnh vang lên ở cửa của trang viên.

“Ha ha, quân vương địa ngục, cười chết tôi rồi, quân vương địa ngục chưa đủ lông đủ cánh?”
“Bạn học nhỏ, đã làm bài tập xong chưa? Mau mau trở về làm bài tập đi, nếu không thì thầy cô giáo sẽ mời cha mẹ cậu đến lớp đó!”
“Không ổn rồi, lão tử cười ra nước mắt rồi”
Một trận cười lanh lảnh vang lên, làm cho đám người Hoa Hồng Trắng tràn ngập sự nghi hoặc.

Giọng nói của Trân Phượng Ái lớn tiếng hô to: “Bạn học nhỏ, cháu bắt chước cũng không giống một tí nào, nếu thật sự là quân vương địa ngục sau khi đến căn bản cũng không la to như vậy, mà là quỳ gối ở cửa giống như một con chó Nhật, khẩn cầu các đại nhân của thị tộc tha cho cậu ta một con đường sống”
“Ha ha ha, mấy lời này nói không sai, nếu quân vương địa ngục thật sự đến đây, cũng chỉ biết làm chó vẫy đuôi mừng chủ, tuyệt đối sẽ không giống bà hô to gọi lớn như vậy”
Các loại âm thanh trào phúng vang lên.

Đám người Hoa Hồng Trắng vừa nhìn thấy, người xưng quân vương địa ngục ở cửa trang viên của Chúc thị, nhìn thoáng qua cũng chỉ là một tiểu tử mao đầu hơn mười tuổi.


Đứa trẻ này, rất nhiều người đều có ấn tượng, là con cháu của nhà họ Khương, tên là Khương Lâm.

Khương Lâm từ khi ra đời, về mặt thần kinh có chút vấn đề, có khi sẽ làm ra những chuyện khiến không ít người có thể tưởng tượng được, tính cách của cậu bé như thế nào ngay cả những người ở nhà họ Khương cũng không rõ được, mời rất nhiều thầy thuốc về tâm lí đến xem cũng không được.

Nhưng có thể khẳng định chính là, Khương Lâm là fan hâm mộ tuyệt đối của quân vương địa ngục, tuy rằng thân kinh của cậu bé không ổn định, nhưng có thể nói ra rõ ràng từng câu chuyện của quân vương địa ngục, hơn nữa còn thường xuyên để bản thân mình nhập vào vai, coi bản thân mình chính là quân vương địa ngục.

Ai cũng không đoán trước được, một trận tin tức cuồng phong quân vương trở về vừa nãy, thổi quét cả trang viên của Chúc thị, lại là trò đùa của một tên nhóc nhỏ tuổi.

Rất nhanh những chuyện khôi hài ở cửa trang viên Chúc thị liền chấm dứt.


Khương Lâm của nhà họ Khương là cái dạng người gì, thì những thế lực ngâm này, ít nhiều cũng đều đã nghe qua.

“Nhà họ Khương, quản chặt người của mấy người, đây là Chúc thị, không phải là nơi các người có thể hô to gọi lớn, đại nhân của thị tộc không muốn so đo với đứa nhỏ ngốc của nhà họ Khương mấy người, không có nghĩa là nhà họ Khương mấy người có thể ở đây làm càn!” Trần Phượng Ái lên tiếng quát.

“Chúc thị?” Một người của nhà họ Khương cười nói: “Có một số người nào đó, là cẩu cho thị tộc, liền bắt đầu cậy chó gần nhà, gà cậy gần chuồng, cô cho rằng, thị tộc sẽ vì một con chó mà khai chiến với nhà họ Khương của tôi sao? Cao thủ ngự khí của nhà họ Khương tôi không phải là không có!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận