Trần Phượng Ái nghe nói như vậy, liền nhướng ánh mắt tìm sự giúp đỡ từ người đệ tử của Chúc thị, kết quả là đối phương cũng không thèm liếc cô ta một cái.
“Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng cũng một vừa hai phải thôi chứ!” Lại một giọng nói khác tiếp tục vang lên.
“Muốn cưỡi lên đầu của nhà họ Khương, những người đó, tôi đều xem như là không biết tự xem rõ sự thật!”
Từng đợt âm thanh vang lên, Trân Phượng Ái vội vàng cúi thấp đầu, xám mặt vội vàng lủi đi, một câu vô nghĩa cũng không dám nói nữa.
Khương Lâm của nhà họ Khương đã làm ra trò đùa gì, mà khiến rất nhiều người tụ tập ở trang viên.
Nhìn đi nhìn lại thì những thành viên chủ yếu của ba thị tộc lớn, dường như tất cả đều tới đây, điều này cũng làm cho mọi người hiểu được, trong lòng của ba thị tộc lớn đối với quân vương địa ngục vẫn vô cùng coi trọng như trước.
Mặc dù quân vương địa ngục đã biến mất hơn hai tháng nay, mặc dù đảo Ánh Sáng đã chìm xuống đáy biển, nhưng uy danh vẫn còn tồn tại, chính là cũng không biết, uy danh này có thể tồn tại được bao lâu, là một tháng hay là hai tháng?
Chỉ sợ là không cần bao lâu nữa, đảo Ánh Sáng sẽ bị người đời hoàn toàn lãng quên.
Trước cửa của trang viên Chúc thị, treo cao hai chiếc đèn lồng đỏ, thành viên của Chúc thị, cũng đều mặc trang phục dùng từ vải tơ lụa đỏ làm thành, hôn lễ của thị tộc, không có một chút phong cách của phương Tây, tràn ngập phong tục xưa của Viêm Hạ.
Vào mười giờ đêm của ngày ba mươi mốt tháng mươi hai.
Sắc trời đã tối sâm.
Lâm Ngữ Lam ngồi trước một cái bàn trang điểm, nhìn bản thân mình ở trong gương, mà cô ở trong gương vẫn là xinh đẹp như hoa, nhưng lại có một cảm giác không khí trầm lặng.
Bên ngoài phòng, tiếng la của một câu “Tôi là quân vương địa ngục” truyền đến trong tai của Lâm Ngữ Lam.
Sắc mặt của Lâm Ngữ Lam không hề thay đổi, vào buổi chiều nay cô có nghe nói như thế, trong lòng liền kích động mừng rỡ, nhưng mà khi biết được đây chẳng qua là trò đùa của một đứa nhỏ nhà họ Khương, cô liền cười chế giễu bản thân.
“Anh đã bị giam cầm chín năm, làm sao có thể xuất hiện được?”
Ba nghìn sợi tóc đen được buông thả ở trên đầu Lâm Ngữ Lam, mái tóc mềm mại bị Lâm Ngữ Lam nắm chặt trong tay.
Trầm mặc một hồi lâu, sau đó, Lâm Ngữ Lam nhẹ nhàng cầm lấy một chiếc kéo đặt ở bên cạnh bàn trang điểm.
Một tiếng “răng rắc” nhỏ vang lên, từng sợi tóc mảnh rơi xuống trên mặt đất.
Tóc đen, cũng như là đoạn tơ tình, cắt đứt ba ngàn sợi tóc đen, quên đi từng mối tơ tình.
“Đáng thương em và anh có duyên mà không có phận, hy vọng chín năm sau, anh sẽ còn nhớ rõ em” Lâm Ngữ Lam đi đến trước giá áo, nhìn thấy phượng bào màu đỏ thãm treo trên giá áo, cánh tay liền vung vẫy, khoả thân khoác hồng bào lên.
Mà hồng bào này, chính là hồng bào do Chúc thị chuẩn bị.
Mấy tiếng sau, trên bầu trời của Thành phố Hải, bắn lên một dàn pháo hoa, đúng vào lúc không giờ, tất cả mọi người đều chúc mừng một năm mới nữa lại đến.
Mặc kệ các đài truyền hình lớn, một số cửa hàng bản địa đang tổ chức lễ lớn như mọi năm.
Chúc Bình Phong ngồi một mình trong gian sảnh lớn, trên mặt tràn đầy sự vui mừng, chỉ cần qua một ngày nữa, anh ta hoàn toàn có thể có được người phụ nữ khiến cho mình rung động không thôi kia, điều này làm cho anh ta vô cùng hưng phấn, đương nhiên là không thể chờ đợi được nữa.
Một năm mới nữa dĩ nhiên đã đến rồi.
.