Trên sân khấu, Lâm Ngữ Lam mấp máy đôi môi đỏ mọng, hơi khom người với đám người Khương Phát Thần: “Các vị tiền bối, tiệc cưới hôm nay là chuyện xưa giữa nhà họ Tô chúng tôi và nhà họ Chúc, xin mọi người đừng cản trở, tôn trọng sự lựa chọn của tôi”
Lời này của Lâm Ngữ Lam vừa phát ra, đám người Khương Phát Thần đều trở nên choáng váng.
Lúc nghe được tin tức về đám cưới này, hầu như mỗi người đều đoán Lâm Ngữ Lam là bị bức ép, có hai nguyên nhân chính, thứ nhất là nhà họ Tô thị và nhà họ Chúc kết minh, thứ hai là Lâm Ngữ Lam vốn là cô gái của Diêm Vương gia, giờ phút này gả vào nhà họ Chúc thị, chính là dòng tộc muốn đem triệt để chà đạp Đảo Ánh Sáng dưới chân.
Lại không nghĩ đến, Lâm Ngữ Lam thế mà lại là tự nguyện.
Đám người Khương Phát Thần liếc nhau, không nói thêm gì nữa, bọn họ vô cùng khó hiểu tại sao Lâm Ngữ Lam lại đưa ra lựa chọn như vậy.
Tô Du Khanh đứng trên sân khấu nghe thấy lời nói của Lâm Ngữ Lam, trên mặt đều là cay đắng, chỉ có ông ta rõ ràng lý do tại sao Lâm Ngữ Lam lại gả cho Chúc Bình Phong, đứa cháu gái ngoại này của ông ta thật sự yêu người đàn ông kia quá sâu sắc, không tiếc hủy hoại bản thân cũng muốn làm cho những kẻ xúc phạm người đàn ông kia phải trả giá đắt, cô đây là đang đùa với lửa mà hậu quả của nó chính là tự thiêu chết chính mình!
“Tiền bối Chúc, tiếp tục làm lễ thôi, hôm nay là ngày vui, tất cả đều phải lấy niềm vui làm trọng” Tiêu An Kỳ nói với Chúc Bình Phong.
Bác cả Chúc Bình Phong lạnh lùng hừ một tiếng, một lần nữa ngồi xuống, phất phất tay, người dòng tộc bên kia cũng trở về chỗ ngồi.
Người của ba thế gia lớn ở kinh đô bên kia cũng ngồi vào vị trí của mình.
“Tiếp tục đi” Bác cả Chúc Bình Phong nói với bà mối trên sân khấu.
Bà mối nhẹ gật đầu, lên tiếng: “Hôm nay là ngày hoàng đạo, hai người được ông trời tác hợp, phúc lộc uyên ương, cả đời một lòng, hôm nay liền cành, nhất bái thiên địa!”
Bà mối nói chỉ về phương Đông.
Chúc Bình Phong không kịp đợi hướng về phương đông cúi đầu một cái thật sâu.
Lâm Ngữ Lam cũng hướng mặt về phía đông, nhìn mặt trời mới mọc lên rồi mỉm cười một tiếng, bên trong nụ cười này là tất cả hi vọng về cuộc sống sau này của cô đều bị vứt bỏ, nụ cười này dường như lại là một loại giải thoát.
Lâm Ngữ Lam hơi cúi người, về phía đông.
“Không thể lạy, tôi nói, đảo Ánh Sáng không đồng ý!”
Khương Lâm dưới sân khấy lại lần nữa phát ra âm thanh, cậu một bước nhảy lên lễ đài, gào to: “Tôi chính là Diêm vương Satan, Địa Ngục hành giả, nghe tôi hiệu lệnh, chém hết tất cả người nhà họ Chúc!”
“Địa ngục hành giả, nghe tôi hiệu lệnh, tiêu diệt kẻ địch trước mắt!”
“Nhân Đồ, tôi muốn anh giết chết người trên sân khấu này!”
“Tai Biến, tôi muốn anh gỡ bỏ cờ lớn nhà họ Chúc!”
“Hải Thần, tôi muốn anh quét sạt hết tất cả những thứ này!”
“Vị Lai, tôi muốn cô mai táng nhà họ Chúc!”
“Đồ Lục, tôi muốn cài dòng tộc này không chừa lại mảnh giáp!”
“Nguyệt Thần, tôi muốn ánh sáng của Đảo Ánh Sáng chiếu rọi khắp vùng đất này!”
Khương Lâm đứng trên đại gào lên từng tiếng ngạo mạn.
Tiếng gào thét này nếu thật sự do quân vương địa ngục phát ra chắc chăn sẽ khiến cho trong lòng mọi người đều run tẩy.
.