Khoảng thời gian ở trong tộc này đã giúp Lâm Ngữ Lam học được không ít các võ thuật cổ đại, tuy rằng không đủ mạnh nhưng cũng hơn rất nhiều so với những người phụ nữ bình thường.
“Ngữ Lam!” Nhìn thấy Lâm Ngữ Lam đột nhiên xuất hiện, Tân Như liền kinh ngạc thốt lên.
“Mẹ Ngữ Lam!” Thiên Linh chạy thẳng đến ôm Lâm Ngữ Lam, đôi mắt to như sương mù, nước mắt chảy lưng tròng.
Lâm Ngữ Lam lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên và hỏi: “Có chuyện gì – “Đứa nhỏ này đồ trong tay của Thiên Linh và Thiên Linh chỉ lấy lại đồ mà thôi” Tân Như giải thích cho Lâm Ngữ Lam nghe qua về tình hình.
Tân Như vốn dĩ định đưa Thiên Linh đi chơi ở trên lầu nhưng con trai của người đàn ông trung niên đi tới và giật lấy đồ chơi của Thiên Linh rồi đẩy Thiên Linh ngã xuống, Thiên Linh chỉ đứng dậy lấy đồ của mình về, kết quả là đứa bé kia không vui liền la mắng bảo Thiên Linh đánh nó.
Lâm Ngữ Lam liếc nhìn con trai người đàn ông trung niên sau đó lấy điện thoại di động ra và đi ra ngoài gọi điện thoại: “Quản lý Ngô, dùng tốc độ nhanh nhất của anh lấy cho tôi video vừa nấy từ khu trẻ eml”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Lam và nói: “Yo, thật không nhìn ra là cô đây cũng quen biết với quản lý Ngô của tòa nhà này!”
Lâm Ngữ Lam liếc nhìn đối phương một cái và không nói gì.
Con trai của người đàn ông trung niên, trông khoảng sáu tuổi đang mặc đồng phục học sinh tiểu học vẫn đang đối đầu với Thiên Linh.
“Cô gái à, tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô không cho tôi một lời giải thích thì không ai có thể rời đi!” Người đàn ông trung niên chỉ vào con gái thứ ba của Lâm Ngữ Lam và nói.
Lâm Ngữ Lam nói: “Tôi đã cho người lấy video đem xuống rồi.
Nếu con gái tôi có lỗi, chúng tôi đương nhiên sẽ cho ông một lời giải thích nhưng nếu con gái tôi không có lỗi gì thì người hôm nay không thể rời đi ngược lại chính là ông đấy!”
Lâm Ngữ Lam vốn dĩ là người có tính cách rất mạnh mẽ trong kinh doanh, khoảng thời gian này dòng họ của cô đã xảy ra rất nhiều chuyện và chính điều này càng làm tăng thêm sự mạnh mẽ của cô ấy.
Nếu là mấy tháng trước thì Lâm Ngữ Lam sẽ gọi cảnh sát càng sớm càng tốt để cho cảnh sát giải quyết những chuyện này, nhưng hôm nay cô trực tiếp nói thẳng là đối phương sẽ không đi được.
“Chết tiệt!” Người đàn ông trung niên hét lên: “Không cho ông đây đi sao? Cô gái à, cô có biết ông đây là ai không? Vậy mà cô lại dám nói chuyện như vậy với tôi?”
Người đàn ông trung niên đứng một bên chửi bới còn con trai của ông ta thì nhổ nước bọt vào mặt của Thiên Linh nhưng rất may Tân Như đã nhanh mắt, cô ấy nhanh chóng kéo Thiên Linh ra nếu không đã bị nhỏ nước bọt vào mặt rồi.
Sau khi con trai của người đàn ông trung niên nhổ nước bọt, cậu bé liền nhìn Thiên Linh bằng ánh mắt cao cao tự đại sau đó liền giơ chân lên và đá về phía của Thiên Linh.
Người đàn ông trung niên nhìn theo hành động của con trai nhưng thay vì ngăn cản thì ông ta lại cổ động.
“Khốn khiếp!” Một bàn chân to đột nhiên đá từ bên cạnh sang.
Con trai của người đàn ông trung niên vừa nhấc chân thì bị bàn chân to bất ngờ đá ra ngoài.
“Trương Thác!” Tân Như kinh ngạc nhìn chủ nhân của bàn chân to vừa đá.
“Bố!” Thiên Linh phấn khích reo lên rồi chạy đến ôm lấy Trương Thác.
Trương Thác ôm chặt Thiên Linh, xoa xoa đầu Thiên Linh rồi cười nói: “Thế nào, có nhớ bố không?”
“Ừm, con rất nhớ bố” Thiên Linh dùng lực gật đầu lia lịa rồi vòng tay qua cổ Trương Thác hôn lấy anh.
Con trai của người đàn ông trung niên bị Trương Thác đá một cái liền ngã xuống đất và òa lên khóc.
.