Con Rể Quyền Quý


Ông chủ Lý nhanh chóng đưa ra một tấm giấy Tuyên, một khay mực đã mài xong, cùng với một cây bút lông sói cao cấp, giao vào tay Trương Thác.
“Ông chủ Lý, phiền ông dọn giúp chúng tôi bàn thức ăn này xuống đã” Trương Thác nhận giây Tuyên Thành, rung rung trước mặt, sau khi ông chủ Lý sai người thu dọn sạch sẽ chiếc bàn kia, Trương Thác trải tấm giấy Tuyên Thành lên trên bàn, sau đó quay lưng về phía Vu Bạch, vững bút lông sói trên tay lên.
Vừa mới hạ bút, Trương Thác đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, xoay người nói với Lâm Ngữ Lam: “Vợ yêu, em xem giúp tôi, đừng để cho bậc thầy Vu này nhìn thấy tôi hạ bút.”
Lâm Ngũ Lam bị một tiếng gọi VỢ yêu này của Trương Thác làm cho đỏ bừng cả mặt, hơi ngượng ngùng gật gật đầu: “Được.”
Sau khi dặn dò xong, Trương Thác xoay người tiếp tục vung bút.

Có lời dặn dò của Trương Thác, ba cô gái Lâm Ngũ Lam đứng thành hàng sau lưng Trương Thác, nhìn chằm chằm Vu Bạch, không để cho Vụ Bạch nhìn thấy Trương Thác đang làm gì, đồng thời, các cô cũng không có cách nào nhìn thấy Trương Thác đang làm gì.
Chỉ duy nhất có Phương Lạc mới có thể nhìn thấy động tác của Trương Thác, anh ta mở to mắt, miệng không tự chủ được hả ra thật lớn.

Năm phút sau, Trương Thác đặt bút lông.


trong tay xuống, thở phào một hơi: “Hô, được rồi, vợ yêu, bậc thầy Vu Bạch kia không nhìn thấy chứ?
“Không thấy” Lâm Ngữ Lam lắc lắc đầu, xoay người, tò mò hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Là cái này” Trương Thác nhấc tấm giấy Tuyên Thành trên bàn lên, ngay lúc này, những thứ trên tấm giấy Tuyên Thành đều hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy hình trên giấy Tuyên Thành, gần như tất cả mọi người đều giống hệt như Phương Lạc, mắt mở to miệng cũng há ra thật lớn, bao gồm cả ba cô gái Lâm Ngữ Lam, cũng y như vậy.
Trên tấm giấy Tuyên Thành mà Trương Thác đang cầm, có vẽ mấy con tôm, những con tôm này, giống hệt như những Con tôm trên bức tranh của ông chủ Lý kia, mỗi đường vẽ, từng cách đặt bút hoàn toàn giống hệt nhau.
“Chuyện… Chuyện này sao có thể chứ?” Ông chủ Lý không thể tin nổi đi đến trước mặt Trương Thác, nhìn bức tranh trong tay Trương Thác, thận trọng hỏi: “Thưa anh, có thể cho tôi xem một chút được không?”
“Đương nhiên.” Trương Thác thoải mái giao bức tranh vào tay ông chủ Lý, mực trên bức tranh còn chưa khô, còn có mùi mực đang tỏa ra.
Ông chủ Lý bày bức tranh mà Trương Thác vừa vẽ ra bên cạnh bức tranh Mặc Hà kia của ông ta, quan sát cẩn thận, phát hiện ra, mây con tôm mà Trương Thác vừa vẽ ra về mặt kích thước lớn nhỏ, độ dài đường nét, cho dù là màu mực của từng con tôm cũng giống hệt như bức tranh kia của mình, cho dù là mô phỏng dựa theo bức tranh gốc, cũng không thể làm đến mức tỉ mỉ như vậy được.


“Trương Thác, anh…” Trong đôi mắt đẹp của Lâm Ngữ Lam lóe ra vẻ không thể nào.

tin nổi.
Trương Thác cười cười: “Đây chính là phương pháp của tôi, bậc thầy Vu, xin hỏi, ông có thể nhìn ra khi tôi vẽ bức tranh này, nét bút có bị đứt quãng ở đâu hay không?”
“Anh!” Vu Bạch nhìn chằm chằm Trương Thác, không biết nói gì bây giờ, bây giờ ông ta không thể nào ngờ lại có người có thể làm ra được chuyện này, mô phỏng bức tranh Mặc Hà này, làm sao anh làm được như vậy chứ?
Vừa nấy, những gì mà Vụ Bạch tự nói ra, cái gì mà ngắt bút, phong cách vẽ, cũng đều do ông ta nói nhảm thôi, ông ta cũng vì biết rõ bức tranh này là tranh thật, mới không sợ hãi chút gì như vậy, nhưng bây giờ, nếu bảo ông ta nói ra chi tiết, ông ta hoàn toàn không có cách nào làm được.
“Sao hả? Lại không nói ra được à?” Trương Thác nhìn bộ dạng Vụ Bạch nghẹn lời không nói gì được, cười chế giễu một tiếng: “Ông thân là hội viên danh dự của hiệp hội tranh, phó hội trưởng của hiệp hội tranh Tô Hàng, lẽ ra ông nên giữ gìn danh dự của hiệp hội tranh, lan truyền giá trị quan đúng đắn, mà không phải dựa vào thân phận của ông, làm xăng làm bậy, nói năng linh tinh!
Giám định tranh, chưa từng Có ai có thể giống như ông vậy, chỉ nhìn thôi đã giám định ra thật giả, ngay lúc này tôi nói rõ ràng cho ông biết, bức tranh Mặc Hà này của ông chủ Lý cũng không phải là bản thật của bậc thầy Tề.”
Trương Thác vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng ầm ĩ.
“Làm sao có thể chứ!”

“Không thể nào! Ông chủ Lý vừa nãy đã lấy giấy chứng nhận ra rồi, chẳng lẽ giấy chứng nhận còn có thể làm giả được hay sao?”
“Không lý nào, thứ như giấy chứng nhận, ai dám làm giả chứ, anh xem bên trên đó, thật sự có dầu chạm nổi đấy!”
Sắc mặt ông chủ Lý lập tức thay đổi: “Vị này, tôi kính phục tài năng vẽ của anh, những lời anh nói, anh phải chịu trách nhiệm, giấy chứng nhận của tôi rõ ràng còn đặt ở đây, sao có thể là giả được chứ.”
“Ranh con, cậu mạnh miệng như vậy,
không khỏi có chút quả đáng rồi!” Vạn Nghĩa Xương chế giễu một tiếng.
Không cần nói đến những người không liên quan gì đến Trương Thác, ngay cả mấy người Milan, đều có chút không thể hiểu nổi, ông chủ Lý cũng đã lấy giấy chứng nhận ra rồi, tại sao Trương Thác còn nói bức tranh này là giả được.
Trương Thác cười ha ha: “Ông chủ Lý, chú ý lời nói của tôi nhé, tôi cũng không hề nói bức tranh này của ông là giả, cũng không nghi ngờ giấy chứng nhận này của ông, tôi chi nói rằng bức tranh Mặc Hà này không phải bản gốc của bậc thầy Tề thôi.”
Trương Thác vừa mới nói xong, Vạn Nghĩa Xương quát lớn một tiếng: “Trò cười! Tôi làm ngành này, đã hơn mười năm nay, chẳng lẽ đời Thanh còn có hai vị bậc thầy vẽ tôm, đều vẽ ra bức Mặc Hà này nữa chắc.”
Trương Thác thờ ơ liếc nhìn Vạn Nghĩa
Xương một cái, nhẹ giọng nói: “Ông không biết gì cả, chuyện này cũng không sao, nhưng ông không nên kêu gào to tiếng khoe khoang sự thiếu hiểu biết của mình như vậy, đời Thanh, chỉ có một bậc thầy về tôm, nhưng ở đời Thanh lại có rất nhiều bức tranh Mặc Hà!”
“Thưa anh, anh nói vậy là có ý gì?” Ông chủ Lý nhíu mày.
“Các vị, đã từng nghe nói đến bản in màu chưa?” Ánh mắt Trương Thác quét qua tất cả mọi người đang ngồi ở đó.

“Bản in màu? Không phải có nghĩa là dựa theo bản gốc để in ra sao?” Một người mới miệng nói.
“Không sai.” Trương Thác gật gật đầu: “Việc sao chép tác phẩm tranh chữ chủ yếu áp dụng phương pháp sao chép bằng sức người, phương pháp sao chụp, phương pháp thủy ẩn khắc gỗ, phương pháp in màu, phương pháp in offset và in kỹ thuật
số, bản in sớm nhất xuất hiện ở cuối thời kỳ nhà Thanh, bức tranh Mặc Hà này, chính là bản in được sản xuất từ lúc đó, cho nên tôi nói, giấy chứng nhận của ông chủ Lý không sai, bức tranh này quả thật là tác phẩm từ thời nhà Thanh, nhưng cũng không phải bản gốc của bậc thầy Tề.”
“Làm sao cậu có thể chứng minh được?” Giọng nói Vu Bạch trầm xuống, hỏi.
Trương Thác đưa tay chi đầu của mình: “Kiến thức bình thường thôi, chỉ cần ông để ý đến tranh vẽ một chút thôi sẽ biết, bản gốc bức tranh Mặc Hà này vẫn luôn được lưu giữ ở viện bảo tàng tỉnh Nam, hơn nữa, giấy vẽ bản gốc bức tranh Mặc Hà này cũng không hiện ra màu ố vàng, mà hơi xanh một chút, chỉ có bản in thì mới ố vàng, nếu các ông muốn chứng thực, có thể dùng tay vuốt nhẹ lên chỗ con tôm có màu mực đậm trên bức tranh này, các vị đều biết về tranh thì sẽ biết chỗ có màu mực đậm, đợi sau khi mực khô, dùng tay vuốt lên, sẽ cảm thấy hơi thô ráp,
nhưng bản in thì không, còn nữa, tuy phong cách của bậc thầy Tề cực kỳ đơn giản, nhưng mỗi nét bút đều dùng sức ấn rất mạnh, màu mực của bản in sẽ không in đến mặt sau giấy, bản thân cái này không còn gì để nói nữa rồi.”
Khi Trương Thác nói đến màu mực, ông chủ Lý vô thức vươn tay sờ bức tranh Mặc Hà của mình, quả nhiên những nơi màu mực đậm không có chút cảm giác thô ráp nào, ngược lại rất phẳng rất trơn.
“Ông chủ Lý, lời anh ta nói, có phải là thật không?” Sắc mặt Vạn Nghĩa Xương có chút khó coi khi hỏi ông chủ Lý.
“Các vị đợi một lát, tôi đi gọi điện thoại để chứng thực” Ông chủ Lý lấy điện thoại di động đi ra sau bếp.
Người đang ở trong sảnh lớn, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trên mặt đều hơi nghi ngờ, bây giờ bọn họ cũng không biết rốt cuộc là ai nói đúng, ai nói sai nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận