Chương 412:
Lâm Kiến Vũ sững sờ một hồi, ông đập mạnh xuống bàn một cái, đứng dậy quát: “Họ Vương kia, bà muốn làm gì!”
Sắc mặt ông cụ Lâm cũng tối sầm lại, không ngờ Vương Tùng Phượng lại giở trò với mình như vậy.
Bà ta còn hạ độc cháu gái cụ, làm như vậy nhà họ Lâm có thể tuyệt hậu.
Những trưởng lão còn lại do Vương Tùng Phượng mời đến cũng người nọ nhìn người kia, nói không nên lời.
Sắc mặt Vương Tùng Phượng có chút tái nhợt: “Họ Trương kia, tôi không hiểu cậu đang làm gì, tôi chưa từng nhìn thấy con bọ này?”
“Thật sao?” Trương Thác nhéch miệng cười, anh bước đến chỗ của Vương Tùng Phượng, cầm lấy túi xách của Vương Tùng Phượng, mở khóa kéo, đổ hết đồ bên trong ra.
Một chiếc trống con to bằng bàn tay rơi ra từ trong túi của Vương Tùng Phượng.
Trương Thác cầm chiếc trồng lên, vỗ nhẹ một cái.
Con giòi đỏ tiết ra một đồng chất lỏng màu đen trước mặt mọi người.
“Vương Tùng Phượng, cái trống này của bà, bà cũng không biết sao?” Trương Thác nhìn Vương Tùng Phượng trêu tức.
Lúc này, mọi người có thể nhìn ra rằng, con giòi này nhất định có liên quan đến Vương Tùng Phượng.
“Tôi… tôi ..” Vương Tùng Phượng lắc đầu, liếc nhìn hướng cửa phòng, bà ta hít sâu một hơi, quay đầu chạy về phía cửa.
Trương Thác ngay từ đầu nắm được động cơ của bà ta, anh cơ bản không cho bà ta cơ hội, một chân đá Vương Tùng Phượng ngã xuống đất, đánh gãy ý định bỏ trốn của ‘Vương Tùng Phượng.
Trương Thác cầm con giòi bước tới trước mặt ông già hợp tác với Vương Tùng Phượng: “Nói, Vương Tùng Phượng đã cho ông lợi lộc gì! Nếu không tôi sẽ cho ông kiểm chứng tác dụng của cổ trùng ngay tại đây.”
Ông già tái mặt vì sợ hãi, ông ta run rẩy nói: “Tôi nói, tôi nói, Vương Tùng Phượng nói với tôi rằng chỉ cần tôi bỏ thứ này vào miệng người khác, bà ta có thể kiểm soát người khác.
Bà ta nói..bà ta nói nhà họ Lâm đến đời Ngữ Lam nhất mạch đơn truyền.
Chỉ cần bà ta khống chế được, thì khống chế nhà họ Lâm cũng dễ như trở bàn tay.
Đến lúc đó sẽ chia cho tôi 1/3 cỗ phần nhà họ Lâm.”
*Một phần ba?” Trương Thác nhíu mày nhìn Vương Tùng Phượng: “Họ Vương kia, bà cũng hào phóng thật, nhưng bà đã nhắc nhở tôi, dùng cái này để khống chế người, nếu đã vậy thì…”
Trương Thác sải bước đến trước mặt Vương Tùng Phượng, bóp chặt miệng Vương Tùng Phượng.
Anh nhét con giòi vào miệng bà ta.
Con giòi vừa chui vào miệng liền điên cuồng bò vào vào bụng Vương Tùng Phượng.
Ánh mắt của Vương Tùng Phượng như chết điếng.
Trương Thác vung tay, đi sang một bên, cầm lấy chiếc trống nhỏ đó, đập nhẹ.
Giây thứ hai, sau khi tiếng đập trống vang lên, Vương Tùng Phượng đau đớn kêu la, mặt mũi nhăn nhó, hai tay ôm vùng bụng, lăn lộn khắp sàn vì đau.
“Ơ, còn gắng gượng có nghĩa gì?” Trên mặt Trương Thác lộ ra vẻ hứng thú, lại đập vào chiếc trống.
“AI” Vương Tùng Phượng lại một lần nữa hét lên âm thanh đau đớn, âm thanh trở nên khàn khàn, có thể nhìn thấy, trên trán bà ta đã lắm tắm những hạt mồ hôi dày đặc, tĩnh mạch trên cánh tay cũng nỏi lên, đau đớn vô cùng.
Người trong phòng, nhìn thấy bộ dạng của Vương Tùng Phượng, trên mặt đều hiện lên chút sợ sệt.
Ông nội Lâm và Lâm Kiến Vũ có chút sợ hãi, lại càng phẫn nộ, loại chuyện có thể khiến người ta đau lòng vạn phần, nếu như đặt lên người Lâm Ngữ Lam, vậy thì nhà họ Lâm, thật sự do Vương Tùng Phượng nói là xong rồi!
”Xin… xin … xin cậu đó, đừng gõ nữa…”
Vương Tùng Phượng mái tóc ướt đẫm mồ hôi, từng sợi từng sợi xòa trên trán, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, ánh mắt cầu nguyện.
Trương Thác khoé miệng đem nụ cười, hỏi: “Vương Tùng Phượng, tôi nghe nói dì định cho tôi toàn bộ cổ phần của Trịnh Thị, phải sao?”
“Tôi … ” Vương Tùng Phượng mở miệng, trong mắt hiện lên một tia do dự, trong tay bà ta có 20% cổ phần của Trịnh gia, đó là hơn ban nghìn tỷ! Nói tặng người liền tặng, ai có thể làm được?
Trương Thác lại đập vào trống ba lần nữa, lần này Vương Tùng Phượng đau đến kêu lớn lên.
Chờ một phút sau, Vương Tùng Phượng mới dừng động tác lăn lộn trên khắp sàn, bà ta thở hỗn hến, trên mặt không một giọt máu, toàn thân trông vô cùng hốc hác.