Chương 441:
Phủ Thành là một khu phố nỏi tiếng khắp Yến Kinh.
Giá nhà trung bình ở đây là khoảng chín mươi lăm nghìn một mét vuông, là mơ ước của nhiều người được bước vào, những người sống ở đây đa số là người giàu có, không phú thì cũng quý.
Chúc Linh mang theo chiếc túi nhỏ của cô ấy, đứng trước công khu phô nhỏ và chờ đợi.
Một lúc sau, một mỹ nhân dáng người cao ráo, xuất hiện trong tầm mắt của Trương Thác.
Cô gái có mái tóc đen buông xõa sau đầu, mái tóc bay nhẹ nhàng theo từng bước chân cô ấy đi, cô ấy đang mặc một chiếc váy trắng dài kiểu sườn xám và trên tóc cô ấy có cài một chiếc trâm ngọc bích màu trắng bạc.
Phong cách ăn mặc như này, nêu là người khác, sẽ khiến mọi người nhìn bằng ánh mắt dị dạng, nhưng khoác trên người cô ấy lại khiến ta cảm thấy không hề có một chút không hợp nào ở đây cả, ngược lại còn cảm thấy, trang điểm như thế này, cái khí chất trên người cô ấy chỉ có thể dùng một chữ để diễn tả là “tiên”.
Người phụ nữ bước đến trước mặt Chúc Linh và nói nhỏ nhẹ, giọng nói của cô ấy thanh thoát như tiếng nước hát: “Con bé Chúc gia này, lại trốn ông nội ra ngoài đúng không?”
Đôi mắt trong trẻo và sáng ngời, khuôn mặt rạng rỡ, khẽ mỉm cười, đôi mắt híp lại thành hình lưỡi liềm, như thể lộ ra ánh hào quang của mặt trăng.
Chúc Linh mím miệng đáng yêu, vẻ mặt như kiểu bị chịu thiệt thòi: “Ông nội không cho em ra ngoài chơi, em chỉ có thể một mình lẻn ra ngoài rồi, chị Vũ, chị không được nói cho ông nội em biết đấy.”
“Con bé này.” Nam Cung Vũ duỗi ra ngón tay ngọc, nhẹ chạm vào trán của Chúc Linh: “Khi nào thì em mới có thể không làm cho ông nội em lo lắng hả.”
Chúc Linh tinh nghịch lè chiếc lưỡi nhỏ của mình ra: “À đúng rồi, chị Vũ, đây là anh Trương Thác.”
Nam Cung Vũ đưa tay về phía Trương Thác: “Xin chào, tôi là Nam Cung Vũ.”
“Xin chào.” Trương Thác nhẹ nhàng bắt đôi tay của Nam Cung Vũ, nhìn khuôn mặt không chê vào đâu được của đối phương, và tính đi tính lại, thì cũng sắp ba năm rồi không gặp lại cô ấy..
Trương Thác vẫn có thể nhớ rõ lần cuối cùng anh ấy gặp Nam Cung Vũ, dáng vẻ đại tiểu thư của cô ấy không hề có dù chỉ một chút.
Cô ấy sống chết đòi gỡ mặt nạ của mình, và thậm chí còn lấy cái chết để uy hiếp.
Cuối củng, Trương Thác đã không cởi mặt nạ ra, lại hỏi cô ấy một câu, người nào gặp qua địa ngục hành giả đều phải chết, cô có muốn chết không?
Trương Thác thậm chí có thể nhớ lại vẻ mặt sợ hãi của Nam Cung Vũ lúc đó.
“Anh Trương Thác, anh đang cười cái gì vậy?” Chúc Linh nghiêng đầu tò mò nhìn Trương Thác.
“Tôi có cười sao?” Trương Thác vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, vừa nhớ đên chuyện lúc trước, bất giác lại cười lên rồi.
“Đương nhiên là có, cười rất rõ nhé.
Anh có phải bị chị Vũ mê hoặc rồi không? Em nói cho anh biết này, chị Vũ chưa có người yêu đâu đấy.” Chúc Linh liên tục nháy mắt với Trương Thác.
Nam Cung Vũ đưa tay vỗ vỗ trán Chúc Linh: “Con bé này, cứ hay thích trêu chị, nói đi, muốn ăn đại tiệc gì nào.
Chúc Linh lắc đầu liên tục: “Em không ăn đại tiệc nào đâu, em chỉ muốn xem đánh nhau thôi.”
Nam Cung Vũ nghe đến đây liền thở dài bất lực: “Cô bé, nếu em không ăn thì bạn của em cũng phải ăn chứ, đợi ăn xong, có thể để bạn của em đi nghỉ ngơi, còn chúng ta lại đi xem đánh nhau, thấy thế nào?”
Chúc Linh liếc nhìn Trương Thác, vừa muốn nói được rồi, nhưng Trương Thác đã nói trước: “Không sao, tôi vẫn chưa đói, đi xem đánh nhau trước nhé, xem xong về đi ăn cũng được mà.”
Khi Trương Thác nói xong những lời này, rõ ràng sắc mặt của Nam Công Vũ trở nên xấu hơn một chút.
Ý của câu nói vừa rồi Nam Cung Vũ nói đó, là không muốn dắt Trương Thác đi xem những cuộc chiến như thế này.
Những thứ của Võ Cổ Truyền người bình thường đều không biết, người của gia tộc Võ Cổ Truyền cũng sẽ không đem người bình thường ở ngoài vào tham gia trong đó.
Nếu trước đó Trương Thác không gặp hai tên sát nhân kia, anh ấy cũng sẽ không thèm đi xem vài trận đánh nhau với mấy cô gái này, đệ tử của gia tộc Võ Cổ Truyền đó, mặc dù đánh nhau rất ác liệt, nhưng trong mắt Trương Thác, anh ta vẫn là một đứa trẻ quậy quậy một tí mà thôi.