Chương 579:
Chúc Nguyên Cửu thưởng thức trà, hỏi Trương Thác: “Về khí, cậu thấy như thế nào?”
“Không biết” Trương Thác lắc đầu.
“Không biết sao?”
Vẻ mặt của Chúc Thanh Nguyên không tin: “Cái mà khi nãy cô gái kia dùng không phải là..”
“Không phải khí”
Trương Thác phủ định: “Hoặc là nói, cô ta đã giấu đi khí thật sự, cô ta muốn lừa tôi, khiến cho người ta tưởng rằng khí chỉ là một thứ tự biên tự diễn”
“Chuyện này…” Chúc Nguyên Cửu nhíu mày.
Trương Thác cười cười: “Đây là chuyện tốt, mà cũng là chuyện xấu.
Chuyện tốt là bọn họ cng không lớn mạnh như trong tưởng tượng của chúng ta.
Bọn họ đang sợ, cũng đang e ngại, ít nhất là bọn họ sợ hãi con át chủ bài trên tay của chúng †a.
Còn về phần điểm xấu chính là cái thứ khí này vẫn phải từ từ mới tìm ra được”
Trương Thác vươn cánh tay, ở ngay chỗ vừa mới quyết đấu xong lúc nãy có vô số khí tràn vào bên trong cánh tay của anh, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ra làn da của Trương Thác đang nảy sinh một sự run rẩy rất nhỏ.
Nghe Trương Thác nói như vậy, Chúc Nguyên Cửu trâm mặc.
Thân phận của những người đến hôm nay khiến cho trong lòng ông ta đặt ra vô số nghi vấn, hiện tại trước mắt ông ta đang bị một tầng sương mù che phủ, làm thế nào cũng không thể xua tan nó được.
“Được rồi, ông Chúc, nên sống như thế nào thì sống như thế đó, nay họ làm ra những việc này, nói trắng ra là hai chữ “ghen ty”“
Trương Thác đặt cốc trà xuống, đứng dậy: “Nếu bọn họ thật sự không sợ gì cả thì cũng không cần phải làm ra nhiều chuyện như thế này, cho dù bọn họ là ấp ủ âm mưu hay là giở trò công khai, nếu ông đủ lớn mạnh thì không cần sợ thứ gì cả.
Nói phóng đại hơn, bọn họ đang ẩn nấp, ôm âm mưu lẩn trốn, nhưng nói thẳng ra, những người này chẳng qua chỉ là một bầy chuột nấp dưới cống rãnh, còn không dám lộ mặt thì có thể dấy lên sóng gió bao nhiêu.”
Chúc Nguyên Cửu nhìn Trương Thác, trên người Trương Thác tràn ngập sự tự tin khiến Chúc Nguyên Cửu không khỏi cảm thán, người có được sự tự tin này, khi đối diện bất cứ điều gì cũng không hề sợ hãi chút nào.
“Ông Chúc, tôi về trước đây, nếu ông có phát hiện gì mới có thể liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào, gọi vào số máy riêng của tôi là được” Trương Thác gõ nhẹ lên mặt bàn, dẫn theo Hàn Ôn Nhu rời khỏi nhà họ Chúc.
“Tôi tiễn cậu” Chúc Nguyên Cửu đứng dậy.
Đợi đến lúc Trương Thác và Hàn Ôn Nhu vào thành phố, lớp sương mù dày đặc đã tan đi kha khá.
Sau khi từ chối lời đề nghị của Chúc Nguyên Cửu muốn cho người dẫn họ đi dạo chơi, cả hai bắt đầu tùy ý thăm thú Đại Hải.
Vừa mới lượn được có mấy phút, Hàn Ôn Nhu đã nhận được cuộc gọi của đội trưởng Tôn.
Đội trưởng Tôn nói với Hàn Ôn Nhu rằng, bên trên đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chuyện lần này nhà họ Hạ không hề truy cứu, bọn họ cũng sẽ không cần phải nhận hình phạt.
Hàn Ôn Nhu và nhóm người đội trưởng Tôn đều rất rõ, lần này bên trên xử lý như vậy không thể không liên quan đến ông Chúc, mà ông Chúc có thể ra mặt tất cả là do Trương Thác.
Đội trưởng Tôn còn nói với Hàn Ôn Nhu rằng kỳ nghỉ của cô sẽ kết thúc vào ngày mai, bảo Hàn Ôn Nhu cố hưởng thụ nốt ngày nhàn rỗi cuối cùng này.
Sáng sớm ngày mai, đội của họ sẽ đến cảng trước, cấp trên đã sắp xếp người dẫn bọn họ đi thương lượng với hạm đội của Hải Thần.
Đối với việc thương lượng với hạm đội của Hải Thần, bản thân Hàn Ôn Nhu trong lòng có chút không chắc chắn, nhưng hiện tại cô đã tràn đầy tự tin.
Hải Thần sở dí được người khác kính sợ như vậy, thứ nhất là liên quan đến thực lực của bản thân Hải Thần, thứ hai là bởi vì Hải Thần là một trong mười vị vua của đảo Ánh Sáng.
Mà người đàn ông bên cạnh này, là thủ lĩnh của đảo Ánh Sáng, có anh ở đây chuyện này sẽ rất dễ dàng.