Chương 631:
“Cô cười cái gì chứ?” Từ Uyên ở bên cạnh đi đến, bây giờ địa vị của Trương Thác ở trong lòng Từ Uyên chính là thần tượng, thái độ của Lưu Linh Chi này đối với Trương Thác đã sớm khiến cô ta không hài lòng rồi.
Cô ta nói với Lưu Linh Chỉ: “Anh rể của tôi đang khách sáo với cô đó, anh ấy không chỉ làm việc ở công ty của chị tôi mà còn là một thần y, ngay cả hội trưởng hội y học tỉnh Ninh Thuận cũng phải nể mặt anh rể tôi đấy”
“Ồ? Bác sĩ sao? Đúng lúc Vương Anh Tuấn cũng vừa hay là bác sĩ, tốt nghiệp trường đại học John Hopkins ở nước Mỹ, học ngành y.
Không biết anh Trương Thác đây tốt nghiệp từ trường đại học nào vậy?”
Lúc Lưu Linh Chỉ nói chuyện vẻ mặt tràn đầy sự kiêu ngạo, dù sao đại học.
John Hopkins ở Mỹ cũng là trường xếp trong năm vị trí đầu trên toàn thế giới, là một trong những trường đại học y tốt nhất trên thế giới.
Người tốt nghiệp từ đó ra, tương đương với nửa đời sau đã thành công.
Trương Thác lắc đầu: “Tôi chưa từng học đại học y, y thuật đều là tự học”
“Tự học?”
Lưu Linh Chi nghe vậy thì nói: “Nói như vậy, ngay cả giấy chứng nhận tư cách hành nghề anh cũng không có hay sao?”
Trương Thác gật đầu: “Không có”
“Ha ha”
Lưu Linh Chỉ che miệng cười một cái, nhìn về phía Từ Uyên: “Em gái nhỏ, đây chính là thần y em nói sao? Thần y mà ngay cả giấy chứng nhận tư cách hành nghề cũng không có sao? Em muốn khiến chị đây cười chết à?”
“Có gì đáng cười chứ”
Hai tay Từ Uyên chống nạnh: “Y thuật của anh rể tôi là thứ mà chị hiểu được chắc”
Từ Uyên còn nhớ rõ trước đó khi Trương Thác bắt đâu ngồi giảng bài, đừng nói là người tốt nghiệp từ đại học John Hopkins, ngay cả những bậc tiên bối, giáo sư cũng chờ nghe được giảng bài như những sinh viên.
“Đúng đúng đúng.
”
Lưu Linh Chỉ liên tục gật đầu: “Loại y thuật không đủ tư cách này đương nhiên tôi không hiểu được rồi”
Lâm Nhạc Hằng và Lưu Chính Nam ở bên cạnh nhìn thấy một màn này cũng không nói gì cả.
Nhiều năm như vậy, bọn họ đã gặp trường hợp này nhiều rồi, bọn họ cũng lười quản mấy chuyện của những người trẻ cùng lứa, tranh đấu với nhau một trận chưa hẳn là chuyện xấu gì.
“Được rồi, cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, đã lâu không gặp, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi” Lâm Kỳ Văn đứng ở một bên lên tiếng chào hỏi.
Lưu Chính Hạ, bố của Lưu Linh Chi vỗ vai Lâm Kỳ Văn: “Ông Lâm, đã lâu không gặp rồi, chúng ta phải uống nhiều một chút.
“
“Nhất định, nhất định rồi.
Hôm nay không say không về”
Lâm Kỳ Văn cười to nói.
Khi mọi người cùng ngồi xuống bàn cơm, Trương Thác phát hiện quả thật quan hệ giữa hai nhà này rất tốt.
Lưu Chính Hạ với hai người cô của Lâm Ngữ Lam, còn có Lâm Kỳ Văn, mấy người này hình như nói mãi không hết chuyện, còn nói từ chuyện hồi bé cùng nhau trèo tường.
Lưu Linh Chỉ lại càng coi trang viên nhà họ Lâm là nhà mình, không hề có chút khách khí nào.
“Anh rể, người phụ nữ này ngày còn nhỏ đã tranh giành với chị em suốt, chẳng qua là đi đâu cũng không thắng được chị Từ Uyên tiến đến gần bên cạnh Trương Thác rồi nói nhỏ với anh: “Đợi đến khi nào lại muốn giành cái gì đó nữa, anh đừng để cô ta quá đắc ý”