Chương 653:
Bên ngoài lầu hai được bao phủ bởi một cửa kính nên mọi người ở đại sảnh không nhìn thấy được gương mặt của người vừa lên tiếng kia nhưng nghe thấy giọng điệu của người đó.
Tuy trong nháy mắt liền trả giá gấp đôi, nhưng giọng điệu không còn nhẹ nhõm như trước.
Dù sao thì bỏ ra ba tỷ để mua một khối đá nhỏ xíu như vậy, cho dù có là người nhiều tiền như thế nào đi chăng nữa chắc chắn cũng sẽ cảm thấy có chút chua xót chứ.
“Sáu tỷ” Trương Thác dựa người vào ghế, bật ra một con số.
Mọi người nghe Trương Thác trả giá, không biết nên nói gì.
Vừa rồi bản thân còn đấu thắng được một khối đá, một khối thì hơn chục triệu, có khối thì hơn trăm triệu, nhưng khi đem ra so sánh với kiểu vung tiền như rác này, bọn họ mới thấy rằng, trong mắt người đàn ông ở lầu hai kia và Trương Thác, bọn họ chẳng là cái gì.
Người ở lầu hai lại lên tiếng: “Người anh em, anh quả thực muốn đến cùng với tôi ư?”
Nghe thấy giọng nói này, Trương Thác không thèm liếc nhìn lên lầu hai một cái, vẫn dựa vào trên ghế ngồi.
“Người này ra giá sáu tỷ, còn có ai trả giá cao hơn không?”
Ông lão ở trên sân khấu lên tiếng, khuôn mặt tươi cười.
“Sáu tỷ lần một”
Ông già hét lên, liếc nhìn xung quanh và đợi vài giây, khi không có ai nói gì, ông ấy lại nói tiếp: “Sáu tỷ lần hai”
“Sáu tỷ sáu trăm triệu” Trên lầu hai lại vang lên một giọng nói.
Giọng điệu của người đàn ông đó không còn lo lắng như vừa rồi.
“Chín tỷ” Trương Thác không chút do dự, trực tiếp hét lên một cái giá.
Trong căn phòng kính trên lầu hai, có hai người thanh niên đang ngồi ở đó, một nam, một nữ.
“Anh, anh ta có chút quá đáng rồi đó.
Đây mà là thành tâm chung sống với chúng ta sao? Hay là để em xuống đó dạy cho anh ta một bài học” Cô gái trẻ tuổi đó lên tiếng, trông cô ta khoảng chừng hai ba đến hai tư tuổi, dáng người cao gầy, mái tóc đen được buông dài, ngũ quan vô cùng tinh tê.
Cô ta vừa nói, vừa giơ nắm đấm lên, trong lúc vô ý để lộ ra một ám tiễn giấu ở trong cổ tay.
Còn chàng trai kia thì cau mày: “Sửa lại cái tính cách của em đi, chúng ta đang ở bên ngoài, không phải ở nhà.
Còn nữa mau giấu ám tiễn ở cổ tay em đi, những thứ như này là phạm pháp đi “Cắt.
Đây là đồ mà trưởng lão đưa cho em để em phòng thân, ai dám nói em phạm pháp chứ”
Chàng trai đi tới kính bán nguyệt nhìn xuống đại sảnh phía dưới: “Chờ xem, thứ này cho dù anh ta lấy được cũng không dùng được, đến lúc đó chúng ta mua lại là được”
Cái giá chín tỷ này khiến chàng trai không có cách nào theo kịp, vì vậy khối đá này là của Trương Thác.
Nhân viên giao viên đá này cho Trương Thác ngay lập tức, đồng thời mang theo dụng cụ chuyên nghiệp, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Thác, muốn xem xem liệu anh cắt ra cái gì.
Trương Thác cũng không khiến mọi người thất vọng, cắt khối đá ra ngay tại chỗ.
Một vết cắt được hạ xuống, cắt đi một phần ba khối đá kia, những người quan sát cảm thấy không khỏi tiếc đứt ruột.
Một nhát dao này thôi, có thể lên đến ba tỷ.
Nhìn dáng vẻ dứt khoát của Trương Thác, không có chút đau lòng, lỡ như cắt phải bảo vật bên trong thì phải làm sao?
Một nhát dao này của Trương Thác đều thuận lợi cắt xuống, không gặp chút cản trở nào, chứng tỏ không cắt phải bất cứ cái gì.
Ban Hoành Khải lên tiếng: “Chỉ là một kẻ não tàn, vung ra chín tỷ để mua một món đồ chơi, đến cắt cũng không biết cắt như thế nào.”
Trương Thác nhíu mày.