Chương 713:
Trương Thác phát hiện giọng điệu của Thu Vân tràn ngập một loại cảm giác tự ti phức tạp.
Anh nghĩ cô ấy là bị một nhà Bác cả ảnh hưởng, dù có là một thiên tài đi chăng nữa nhưng nếu như ngày nào cũng bị người khác nói là đần thì họ cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ bản thân mình.
Tình hình của Thu Vân bây giờ chính là như thế, cô ấy cảm thấy mình chẳng có tác dụng gì, chỉ mang lại phiền phức cho người khác.
Trương Thác vươn tay vuốt vuốt đầu của Thu Vân rồi nói: “Cô nhóc à, đừng nghe những gì người khác nói.
Em đừng quên rằng em là người từng kiếm lời một chiếc xe xịn trị giá hơn ba tỷ trong vòng một ngày, lại có thêm sáu trăm triệu tiền trích phần trăm.
Em giỏi hơn bọn họ nhiều”
Thu Vân lắc đầu nói: “Đó là do em may mắn mà thôi, hơn nữa còn có anh giúp em.
Nếu như không có anh thì làm sao em có thể kiếm nhiều tiền như thế chứ”
“Sai rồi” Trương Thác đi tới trước mặt Thu Vân, anh đưa tay bắt lấy bả vai cô rồi nói: “Cô bé à, mỗi người đều có lúc may mắn, nhưng cũng phải xem bọn họ có nắm bắt được không nữa.
Mặc dù em may mắn, nhưng nếu em không cố gắng học tập tiếng Pháp, không cố gắng học tập lễ nghi của nước họ, không cố gắng nghiên cứu hạng mục đó thì em cũng không thể nào nhận được một đơn hàng lớn như thế.
Em tin anh đi, em ưu tú hơn vô số người mà anh từng gặp”
Thu Vân bị Trương Thác nhìn thẳng như thế thì đỏ bừng cả mặt.
“Anh Trương… anh… anh.” Thu Vân cúi đầu xuống rồi nói với giọng lí nhí: “Anh đừng khen em như thế”
“Không phải anh khen em, anh chỉ nói sự thật mà thôi.
Chính em nên tự gượng dậy, Thu Vân ở Châu Xuyên lúc trước cũng có thể tạo nên thành công ở Sơn Thành!” Trương Thác nói với vẻ vô cùng khẳng định.
“Thật ư?”
“Ừ”
Mẹ của Thu Vân ở một bên nhìn hai người nói chuyện thì nở một nụ cười vui vẻ.
mặc dù bà tiếp xúc với Trương Thác chưa được nhiều nhưng bà cũng có thể nhận ra rằng anh không phải là người xấu.
Có thể giao con gái của mình cho cậu ấy thì mình cũng yên tâm hơn nhiều.
Nhà hàng mà ba người muốn đi các bệnh viện tâm bảy kilomet, lúc đầu Trương Thác muốn gọi xe nhưng mẹ của Thu Vân lại không đồng ý.
“Thác à, chúng ta đón xe thì phải tốn mất hơn năm mươi nghìn đó.
Lỡ mà bị kẹt xe thì phải lên tới sáu mươi nghìn.
€ó chuyến xe buýt đi thẳng tới đó, ba người chúng ta chỉ mất có mười nghìn, số tiền còn lại đủ mua thức ăn cho hai ngày.
Không nên gọi xe” Mẹ của Thu Vân xua tay rồi nói.
Trương Thác thấy mẹ của Thu Vân kiên quyết như thế thì anh cũng không nói gì thêm.
Ba người đi tới trạm xe buýt rồi đứng chờ khoảng năm phút thì xe buýt đến.
Trương Thác nhìn số người trên xe thì thở dài một hơi, đúng là thành phố lớn mà.
Xe buýt ở Châu Xuyên vào giờ cao điểm này có rất nhiều người, nhưng cũng không chen chúc lắm, chỗ người bình thường trong xe buýt là đã đủ.
Những người trong xe buýt ở Sơn Thành như muốn ép thành bánh thịt vậy.
Xe buýt dừng lại, vừa mới mở cửa ra thì mẹ của Thu Vân đã chen tới, còn gọi Trương Thác đi theo.
“Nhanh lên Thác, mau lên xe, nếu chờ chuyến sau thì phải chờ thêm hai mươi phút nữa đó.”
Thu Vân đi theo sau lưng mẹ mình, Trương Thác thì đi sau lưng cô ấy.
Anh vừa chuẩn bị lên xe thì cảm giác có một sức mạnh truyền tới.
Anh quay đầu lại nhìn thì thấy có ba bốn người cũng đang chen lên xe.
Đúng lúc đó, có một giọng nói mềm mại vang lên trước người Trương Thác.
Trương Thác lúc này đang đứng trên chỗ lên xuống của xe buýt, sau lưng anh có hai ba người đang dùng sức chen lên.
Mà trong xe buýt đã tràn đầy người, hoàn toàn không chen thêm vào được nữa.