“Ở trên lầu” Quách Ngọc Văn chỉ tay lên lầu nói.
Ngũ Cảnh Thiều chẳng nói lời nào, bước thẳng lên lầu.
Quách Ngọc Văn đi theo phía sau Ngũ Cảnh Thiều, giữ khoảng cách nửa mét với anh ta, dẫn đường cho Ngũ Cảnh Thiều đi lên.
“Cậu Ngũ, bạn trai của cô em họ đó của tôi hình như rất có bản lĩnh, nói có một công ty giá trị hơn chục nghìn tỷ” Quách Ngọc Văn thấy sắp đến phòng, cố ý nói.
“Chục nghìn tỷ? Nhiều thế sao?” Ngũ Cảnh Thiều cười khinh một tiếng.
“So với cậu Ngũ thì nhiêu đây chẳng đáng là gì, nhưng mà.
.
’ Quách Ngọc Văn lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Nhưng mà cái gì, nói đi!” Ngũ Cảnh Thiều cau mày.
“Nhưng mà người bạn trai đó của cô ấy rất là hống hách, tôi sợ anh ta sẽ không nể mặt anh” Quách Ngọc Văn nói.
Ngũ Cảnh Thiều nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Hống hách? Ở Sơn Thành này, không có ai dám hống hách kiêu ngạo với Ngũ Cảnh Thiều này!”
Quách Ngọc Văn nghe vậy, vẻ mặt hớn hở, xem ra lần này, người bạn trai đó của Thu Vân phải than khổ rồi “Được rồi” Ngũ Cảnh Thiều xua tay: “Em họ này của cô, nếu thật sự xinh đẹp như cô đã nói, thì ngày mai cô đến phòng nhân sự, bảo người ta thăng chức cho cô làm giám đốc”
“Cảm ơn cậu Ngũ, cảm ơn cậu Ngũ!” Quách Ngọc Văn nghe Ngũ Cảnh Thiều nói vậy thì liên tục nói cảm ơn, cô ta chẳng phải chỉ vì cái này thôi sao, còn Thu Vân đó bị cậu Ngũ chơi xong sẽ như thế nào, bản thân cô ta không quản nổi, hơn nữa, con nhỏ nghèo hèn như Thu Vân được cậu Ngũ chơi một lân đó là vinh hạnh của cô ta còn gì.
Ngay sau đó, Quách Ngọc Văn dẫn Ngũ Cảnh Thiều đến trước cửa một căn phòng, phía sau Ngũ Cảnh Thiều còn dẫn theo một đám người.
Ngũ Cảnh Thiều căn bản không hề khách sáo một chút nào, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Đám người Quách Thiên Tuấn đang ở trong phòng, nhìn thấy Ngũ Cảnh Thiều đẩy cửa ra đều đồng loạt cau mày.
Quách Ngọc Văn sợ bố của mình nói sai lời, liền vội vàng bước ra từ phía sau Ngũ Cảnh Thiều, lớn tiếng nói: “Bố, để con giới thiệu với bố, đây là cậu Ngũ, là cậu chủ của khách sạn thế giới Quách Ngọc Văn vừa thốt ra câu này, mấy người trong phòng đều phản ứng kinh ngạc.
Cậu chủ của khách sạn Thế Giới! Đó cũng là con trai duy nhất của người giàu nhất Sơn Thành này rồi?
Mấy người Quách Thiên Tuấn cũng nhanh chóng đứng dậy.
“Xin chào cậu Ngũ, tôi là Quách Thiên Tuấn, Ngọc Văn là con gái của tôi, ở đây gây phiền phức cho cậu rồi: Thiên Tuấn bước đến trước mặt Ngũ Cảnh Thiều, giơ hai tay về phía anh ta.
Ngũ Cảnh Thiều chẳng thèm nhìn Quách Thiên Tuấn lấy một cái, nói: “Con gái của ông thế nào không liên quan đến tôi, tôi nuôi nhiều chó như vậy lẽ nào còn phải đi quản từng con hay sao?”
Lời nói của Ngũ Cảnh Thiều vô cùng không khách khí, mang một sự mỉa mai.
Nhưng Quách Thiên Tuấn nghe vậy lại không hề có chút tức giận nào, ngược lại còn nói: “Thế phải làm phiền cậu Ngũ ngài thưởng cơm cho nó nhiều hơn”
Quách Thiên Tuấn biết, với cái sản nghiệp đó, nếu như bám được cậu Ngũ này, tùy tiện moi đại một chút từ trong kế móng tay của cậu ta là cũng đủ cho nhà họ Quách ta dùng cả đời rồi.
Những người còn lại cũng nhân cơ hội này lần lượt giới thiệu về bản thân, mặc kệ Ngũ Cảnh Thiều có nghe lọt hay không.
“Được rồi được rồi!” Ngũ Cảnh Thiều mất kiên nhãn, nói: “Tôi không quan tâm các người là ai! Quách Ngọc Văn, người cô nói đang ở đâu?”
“Chính là đó” Quách Ngọc Văn giơ tay chỉ vào bên trong cùng của căn phòng.