“Vậy thì càng phải giải quyết chuyện này” Trương Thác bất lực lắc đầu: “Không thể cứ để diễn ra như vậy mãi được, chuyên này.
là có người đứng đẳng sau giât dây”
“Vậy thì tốt hơn hết anh nên để cảnh sát đi cùng, nếu không sẽ thực sự rất nguy hiểm” Tân Như cảnh cáo.
Trương Thác thấy rõ sự quan tâm trong mắt Tân Như, gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi, cô không an tâm tôi sao, thịt đến rồi, mau ăn đi”
Lúc này, nhân viên phục vụ mang đồ ăn mà hai người đã gọi tới.
Tân Như không nói bàn về chủ đề này nữa, xắn tay áo lên, xâu một chuỗi thịt lớn với Trương Thác.
Khi Tân Như ở bên cạnh Trương Thác cảm thấy rất là thoải mái, không cần để ý đến hình tượng của mình giống như trước, muốn ăn thật nhiều thịt, thì ăn thật nhiều thịt.
Sau khi ăn no nê một bữa, cũng sắp mười hai giờ đêm, Trương Thác từ chối Tân Như đưa anh về nhà, thay vào đó ngồi lên xe Tân Như, sau khi bảo Tân Như lái xe đến tiểu khu, anh mới xuống xe đi bộ về.
“Không lên lầu ngồi, uống ly nước sao?” Tân Như chỉ vào phía trên đỉnh đầu của cô.
“Không cần đâu” Trương Thác xua tay: “Cô nghỉ ngơi sớm đi”
“Này” Tân Như hai tay ôm ngực: “Anh sợ tôi ăn anh à?”
“Làm gì có?” Trương Thác cười khổ: “Cô hấp dẫn như thế, tôi vừa mới uống say, lỡ như không nhịn được, cô nói phải làm sao đây?”
“Hừ” Tân Như liếc Trương Thác một cái: “Nói như vậy cũng đúng, anh đi đường chú ý an toàn, đến nhà thì gọi tôi”
“Được” Trương Thác gật gật đầu, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Trương Thác rời đi, ánh mắt Tân Như thoáng một chút thất vọng.
Trương Thác đi lang thang về nhà, về đến sân nhìn thấy hoa cỏ bùn đất đều đã khô héo, chứng tỏ Lâm Ngữ Lam đã lâu không về nhà, dựa vào độ ẩm của đất, sau đó cảm nhận độ ẩm trong không khí, Trương Thác đại khái có thể phân tích ra được, Lâm Ngữ Lam đã rời đi cùng một ngày với anh.
Trương Thác lấy chìa khóa ra định mở cửa vào nhà, nhưng phát hiện cửa không mở được.
Nhờ ánh sáng trên màn hình điện thoại, Trương Thác phát hiện khóa cửa đã bị thay đổi!
“Cái này…”
Trương Thác nhìn ổ khóa cửa mới thay, đứng ở trước cửa năm phút, mới ngẩng đầu lên nhìn, cánh cửa biệt thự này làm sao ngăn được anh, cửa sổ anh cũng có thể leo vào dễ dàng, chỉ là anh không muốn làm như thế.
Trương Thác hít một hơi thật sâu, chậm rãi rời đi, tự hỏi có phải mình đã làm gì khiến Lâm Ngữ Lam không vui hay không.
Trương Thác nhét chìa khóa vào trong túi, rồi xoay người rời khỏi sân biệt thự, có chuyện gì, đợi Lâm Ngữ Lam về rồi mới tính vậy.
Trương Thác ở nhờ nhà của Hàn Ôn Nhu sớm thức dậy, anh cẩn thận tắm rửa sạch sẽ ột đêm, sáng đi ra ngoài.
Trương Thác định đến đồn cảnh sát hỏi tình hình cụ thể, vừa rời khỏi nhà thì có một số lạ gọi đến.
“Alo?” Trương Thác trả lời điện thoại.
“Anh rể, em nghe Lý Thanh nói anh về rồi, em có chuyện muốn nói với anh!” Một giọng nam vang lên trong điện thoại.
“Lâm Hải?” Trương Thác nghỉ ngờ, anh và Lâm Hải này dường như chẳng có qua lại gì với nhau.
“Anh rể, anh hẹn chỗ đi, em đến đó tìm anh”
Trương Thác vừa rồi vẫn chưa ăn sáng, nên đã chọn một quán điểm tâm, sau khi nói địa chỉ cho Lâm Hải, thì đi đến đó ngồi chờ.