“Ông ta đợi tôi?” Trương Thác có chút khó hiểu nhìn vị cảnh sát trước mặt, cấp bậc của vị cảnh sát này ít ra cũng phải là cấp đội trưởng.
Vị cảnh sát đó gật đầu, anh ta đã đợi ở đây ba ngày rồi, hôm nay là ngày thứ tư, chính là vì muốn đợi Trương Thác đến, đây là lời dặn đặc biệt của cục trưởng.
Trong văn phòng cục trưởng của sở cảnh sát Châu Xuyên.
Cục trưởng Vi pha cho mình một tách trà nóng, nhíu mày ngồi trên ghế, sự việc diễn ra gần đây khiến ông ấy vô cùng đau đầu.
Một bên là tập đoàn Nhất Lâm, một bên là Lý gia thôn, được chính phủ hết sức ủng hộ.
Tập đoàn Nhất Lâm không chỉ là công ty hàng đầu ở Châu Xuyên, mà chồng của tổng giám đốc còn là người có thân phận đáng gờm.
Về phần Lý gia thôn, cục trưởng Vi nhận được lệnh của cấp trên truyền xuống nên đã đặc biệt đến đây, nói chuyện lần này nhất định phải xử lý ổn thỏa, không được khiến người của Lý gia thôn bất mấn.
Hai phía, cục trưởng Vi đều không thể đắc tội.
Có người gõ cửa văn phòng.
“Vào đi” Cục trưởng Vi ngồi trên ghế nói.
Cửa phòng mở ra, hình ảnh của Trương Thác hiện lên trong mắt cục trưởng Vi.
“Cục trưởng, cậu Trương đến rồi” Người cảnh sát dẫn đường nói.
Vừa nhìn thấy Trương Thác, cục trưởng Vi lập tức đứng dậy, rất lễ phép nói: “Cậu Trương đến rồi, mời ngồi, mời n Cục trưởng Vi biểu hiện rất khách sáo.
Vị cảnh sát dẫn đường kia có chút kinh ngạc, anh ta biết Trương Thác, nhưng không ngờ cục trưởng cậu Trương này lại có thái độ khách sáo đến như vậy.
“Được rồi, anh đi ra ngoài trước đi” Cục trưởng Vi phất tay với người cảnh sát dẫn đường, nói.
Người cảnh sát dân đường gật đầu, đi ra ngoài và đóng cửa lại.
“Anh Trương, mời ngồi” Cục trưởng Vi vội vàng vươn tay ra dấu mời ở ghế sô pha bên cạnh, sau đó rót trà cho Trương Thác.
Trương Thác thấy thái độ của cục trưởng Vi như vậy thì không nói gì nhiều.
Trong khoảng thời gian này, anh đã tạo ra khá nhiều ồn ào ở Châu Xuyên.
Ninh Khánh Hữu đã bị cách chức, người lãnh đạo Tiêu Trọng kia dự là bây giờ cũng không có kết quả tốt, có vẻ cục trưởng Vi này đã nghe được tin tức gì đó.
Ngả người vào ghế sô pha, Trương Thác nhìn cục trưởng Vĩ: “Cục trưởng Vi, ông đã đợi tôi thì nên biết vì sao tôi đến đây đúng không?”
“Tôi biết” Cục trưởng Vi gật đầu liên tục và đặt ly trà ngon đã rót lên bàn trước mặt Trương Thác: “Anh Trương, đây cũng là điều tôi muốn nói với anh, nhưng không có cách nào liên lạc với anh, cho nên…”
“Được rồi” Trương Thác phất tay ý bảo cục trưởng Vi đừng nói dài dòng nữa: “Tôi hỏi ông, người của Lý gia thôn đi gây chuyện với Nhất Lâm và làm bị thương nhân viên của Nhất Lâm, vì sao các ông lại mặc kệ? Còn nữa, chắc ông biết mối quan hệ giữa bang Lam Diệp và Nhất Lâm rồi đúng không?
Các ông mặc kệ thì sao không để bang Lam Diệp giải quyết?”
Cục trưởng Vi nở nụ cười khổ, đứng trước mặt Trương Thác mà không dám ngồi xuống, nói: “Anh Trương, không phải tôi không quan tâm đến chuyện này mà là không thể giải quyết được.
Lãnh đạo đã ra lệnh rằng chắc chăn phải để Lý gia thôn hết tức giận, anh nói tôi…
Cục trưởng Vi nói đến đây thì không nói tiếp nữa nhưng ý của ông ta đã được thể hiện rất rõ ràng rồi.
“Lãnh đạo ư?” Trương Thác nhíu mày: “Là ai đã ra lệnh?”
Trong mắt Cục trưởng Vi tràn đầy vẻ kính trọng, nói nhỏ: “Là người lãnh đạo cao nhất, vậy nên anh Trương à, lần này tôi cũng là bị kẹt ở giữa, thật sự rất khó khăn cho tôi”
Trương Thác nghe vậy, trong lòng kinh ngạc, lãnh đạo cao nhất của Đại Nam tự mình ra lệnh không cho cục trưởng Vi giải quyết ư?