Con Rể Quyền Quý


Chương 737:
Trương Thác liếc nhìn Tân Như, phát hiện cô cũng đang nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ này.

Trên người đối phương có khí chất trong sáng và thanh thoát khiến người ta cảm giác không thật.
Cô gái trẻ tuổi thấy hai người đều nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng nói: “Nếu lại tiếp tục nhìn, tôi sẽ khoét mắt hai người ra”
Trương Thác nhướng mày, anh đã sớm nghe nói Lý gia thôn này rất ngang ngược nhưng không ngờ lại đến mức này.
Ngay khi Trương Thác đang định nói thì đột nhiên một giọng nói già nua từ bên trong tường vang lên.
“Để cho họ vào đi”
Cô gái trẻ tuổi ngang ngược vừa nghe thấy giọng nói này thì lập tức đứng thẳng, cúi đầu một chút: “Vâng, trưởng thôn”
Sau khi cô gái trẻ nói xong thì nhìn về phía Trương Thác và Tân Như, khó chịu nói: “Vào đi, chú ý một chút, đừng nhìn lung tung”
Tân Như kéo tay áo của Trương Thác và đi về phía cửa của bức tường.
Đó là một cánh cửa gỗ rất cũ, trên cửa có rất nhiều chỗ bị rạn nứt đã được đóng đỉnh lại.

Khi Trương Thác đẩy cửa gỗ ra thì lập tức phát ra một tiếng “kẽo kẹt”, cánh cửa giống như lung lay sắp đổ.
Trong sân nhỏ, có một cây cổ thụ, bên dưới cây có một cái bàn gỗ và mấy cái ghế gỗ.

Mọi thứ đều đã rất cũ.
Một ông cụ có dáng người cao to, tóc bạc phơ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, những chén trà trên bàn đã được rót đầy.
Khi Trương Thác bước vào sân, anh lập tức ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng tràn ngập trong không khí.
Quần áo trên người ông cụ rất sạch sẽ, có thể nói là không dính một hạt bụi và cũng khiến người ta cảm giác không thật.
“Chào ông, trưởng thôn Lý, tôi là Tân Như ở Hằng Vân.
Hôm qua tôi đã nói chuyện điện thoại với ông” Tân Như đi đến trước mặt ông cụ, cô vươn tay.
Ông cụ mỉm cười, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn: “Tổng giám gốc Tân, ngọn núi vĩ đại ở tây bắc rất nhiều năm đã bị cô cho nổ tung, mở ra long mạch và phong thủy.

Cô đã làm việc tốt cho người dân tây bắc”

Ông cụ nhìn Tân Như và hài lòng gật đầu.
“Trưởng thôn Lý, hôm nay tôi đến đây để giới thiệu với ông một người bạn của tôi” Tân Như chỉ vào Trương Thác.
Trương Thác bước đến, lên tiếng nói: “Trưởng thôn Lý, chào ông, tôi là Trương Thác ở Tập đoàn Nhất Lâm”
Nhất Lâm?
Vẻ mặt tươi cười ban đầu của trưởng thôn Lý sau khi nghe thấy hai chữ này thì lập tức khó chịu, ông ta hừ lạnh một tiếng: “Người của Nhất Lâm đến đây làm gì? Tổng giám đốc Tân, cô không nói cho tôi biết hôm nay sẽ có người của Nhất Lâm đến đây.”
Trương Thác nở nụ cười: “Trưởng thôn Lý, tôi biết chuyện lần trước xảy ra trên mảnh đất kia khiến ông rất không vui.

Hôm nay tôi đến đây là muốn tìm cách giải quyết”
“Cách giải quyết ư?” Trưởng thôn Lý cười lạnh một tiếng: “Cách giải quyết rất đơn giản, chỉ cần Nhất Lâm bị phá hủy thì cơn giận của chúng ta sẽ biến mất”
Trương Thác lắc đầu: “Trưởng thôn Lý, tôi cảm thấy giữa chúng ta có một số hiểu lầm gì đó.

Tôi sợ rằng Lý gia thôn đang bị người khác lợi dụng”
“Lợi dụng ư?” Trưởng thôn Lý nở nụ cười, để hai tay sau lưng: “Tôi chỉ thấy Nhất Lâm mấy người đã phá hủy nhà thờ tổ tiên của chúng ta.

Nhất Lâm mấy người sẽ phải đền tội cho chuyện này”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận