Chương 777:
“Lão đại, lần này không phải chỉ là thiết tưởng đơn thuần của eml” Vị Lâm kích động nói: “Trải qua tính toán, điều này hoàn toàn có khả năng thành công, chẳng qua…
“Chẳng qua chất lỏng này rất có khả năng sẽ gây tổn thương cho anh, đúng không?” Trương Thác tiếp lời Vị Lâm.
“Ừ” Vị Lâm không phủ nhận: “Nó có chứa nguy hiểm”
“Không sao” Trương Thác lắc đầu: “Bao nhiêu năm qua, có thí nghiệm nào mà anh chưa từng làm? Dù nguy hiểm thì cũng không thiếu cái này.
Em muốn anh làm như thế nào?”
Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều vấn đề quanh quẩn trong lòng Trương Thác, mang lại áp lực cho anh.
Mặc dù mặt người Trương Thác không biểu hiện, nhưng trong lòng anh lại khát vọng mình càng mạnh hơn nữa.
Không có cái khác, chỉ riêng là thực lực của mình, nếu lúc ở Châu Xuyên, lão già bên cạnh lăng mộ cầm không phải là cỏ tranh mà là một thanh kiếm sắt thì chắc chắn mình sẽ bị thương nặng!
“Ra bờ biển” Vị Lâm chỉ ra ngoài tường thành.
Trương Thác và Vị Lâm bước đi trong bóng đêm, ra ngoài tường thành, đứng bên bờ biển.
Trương Thác lấy một ống nghiệm ra, vặn mở nút bình.
Vị Lâm nói: “Lão đại, anh đừng dùng nhiều, tối đa 10 ml thôi!”
Dược tê mà cô đưa cho Trương Thác, trong một ống có chứa 50 mll.
Trương Thác gật đầu, hít sâu một hơi rồi uống dược tề.
Dược tề này vào miệng có vị như nước soda, không có vị lạ.
Khi uống dược tề này, Trương Thác cũng không cảm thấy có gì đặc biệt.
“Cần chờ bao lâu?” Trương Thác nhúc nhích tứ chỉ.
“Đại khái 3 phút” Vị Lâm cầm máy tính bảng: “Lão đại, thân thể anh có phản ứng gì thì đều nói hết cho em đi”
Một phút trôi qua, Trương Thác không hề cảm thấy khác thường.
Hai phút trôi qua, vẫn không có cảm giác.
Khi đến phút thứ ba, cảm giác tức ngực mà lần đầu tiên Trương Thác thí nghiệm khí thể của tinh thể lại ập tới.
“Tức ngực” Trương Thác nói.
Vị Lâm vội vàng ghi chép: “Còn gì nữa?”
Trương Thác nhắm mắt, có thể thấy lúc này, thân thể của Trương Thác đang khẽ run rẩy.
“Làn da đau đớn, kinh mạch co giật, đau đầu…” Giọng Trương Thác vang lên bên tai Vị Lâm Vị Lâm nhanh tay gõ màn hình máy tính.
Trương Thác hít sâu một hơi: “Còn nữa, làn da anh đỏ lên, cảm giác như bị lửa đốt, có một sức mạnh rất khó miêu tả đang dần dần tụ tập trong người anh…”
Vừa dứt lời, Trương Thác bỗng giơ năm đấm đấm mạnh xuống mặt đất.
Vị Lâm không khỏi hoảng hốt, mở to mắt nhìn dưới chân mình, một vết rạn từ chỗ nắm đấm của Trương Thác kéo dài tới tận chân mình.
Tốc độ lan tràn của vết rạn này không nhanh, nhưng phải biết rằng cả hòn đảo này đều được gia cố thêm bằng một loại vật chất cực kỳ cứng rắn, độ cứng của mặt đất không hề thua kém sắt thép.
“Anh cảm thấy có lực lượng đang muốn xông ra từ trong người mình.
Việc anh có thể làm chỉ là giải tỏa, giải tỏa, lại giải tỏat”
Trương Thác cất tiếng gầm gừ trầm thấp, hơi ngồi xổm xuống, hai tay không ngừng đấm lên mặt đất.
Theo nắm đấm của Trương Thác rơi xuống, vết rạn nứt trên mặt đất càng ngày càng nhiều, lan ra tận rìa hòn đảo.
Vị Lâm cảm thấy mặt đất dưới chân mình đang run rẩy.
Cô nhìn nơi Trương Thác đang đứng.
Khi Trương Thác tung một cú đấm, cô rõ ràng thấy có một vòng khí phát ra từ chỗ Trương Thác.
Mặt đất đã lõm xuống ngay cả nắm đấm của Trương Thác còn chưa tiếp xúc với nó.
“Rắc” một tiếng, một cục đá vụn bên rìa đảo vỡ tan, rơi vào mặt biển yên tĩnh.
Mặt biển tĩnh lặng, ba giây sau, “phạch” một tiếng, cứ như có quả bom rơi vào nước, đột nhiên dâng lên cơn sóng cao ba bốn mét.
Nước biển dâng lên rồi tan ra, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Cũng vào lúc này, Trương Thác thở hắt ra một hơi.
Vị Lâm kinh ngạc nhìn cảnh này.
Một người chỉ dựa vào sức mạnh của mình mà khiến mặt đất rung chuyển, rạn nứt, lực lượng kéo dài thậm chí vẫn có uy lực khổng lồ trong biển.
Nói không khoa trương chút nào, người như vậy đi đến đâu cũng giống hệt như một quả bom hẹn giờ, bởi vì lực lượng của anh quá đáng sợt Trên máy tính bảng của Vị Lâm xuất hiện dấu hiệu tam giác ngược màu đỏ.
Vị Lâm nhìn màn hình máy tính, đó là nhắc nhở dữ liệu khẩn cấp.
Mỗi một góc trên hòn đảo này đều được Vị Lâm lắp đặt công trình theo dõi kỹ càng, những công trình theo dõi này không chỉ thấy được hình ảnh, mà đồng thời còn thấy cả thành phần ẩn chứa trong không khí, có thể cho Vị Lâm biết bất cứ điều gì khác thường trên đảo.
Lúc này dữ liệu trên máy tính nhắc nhở nơi mà Trương Thác đang đứng, nơi bị anh đấm trúng không có sự tồn tại của không khí, bởi vì cú đấm của Trương Thác mà nơi đó hình thành trạng thái chân không!